Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 520
Cập nhật lúc: 2025-03-30 07:51:50
Lượt xem: 3
Nghe hai cha con lời qua tiếng lại, những người có mặt không một ai lên tiếng, thấy sắc mặt Sở Uyên không tốt, Cố Khanh Khanh huých tay chồng: “Ăn xong chưa? Chăn ngoài kia chưa thu vào, anh đi thu cùng với anh hai đi.”
Sở Đại mặt hơi dịu lại, gật đầu: “Ừ.”
Cố Thanh Liệt mặc dù đôi khi đầu óc không nhanh nhạy mà vẫn cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ này, vội lua lua đại miếng cơm, lau miệng: "Được."
Sở Đại đứng dậy ra sân ngoài, Cố Thanh Liệt theo sau.
Bầu trời đêm đầy sao, dải ngân hà hiện rõ.
Tiếng côn trùng rì rào bên tai, gió hè mát mẻ, người đàn ông cao lớn dễ dàng thu chăn từ cây tre xuống.
Cố Thanh Liệt ôm chiếc chăn bên cạnh vào lòng, nhìn qua phòng khách lấp lánh ánh đèn, khẽ nói: “Cậu đừng luôn cãi lời cha như thế, cha lớn tuổi rồi, chúng ta nhường ông ấy một chút không được sao?”
“Được thôi.” Anh tùy ý đáp: “Chỉ cần ông ấy không châm ngòi trước.”
Cố Thanh Liệt muốn gãi đầu, chợt nhận ra mình đang ôm chăn không rảnh tay, thở dài.
“Thôi kệ đi.” Miễn là không đánh nhau thì được rồi, nếu không anh cũng không biết phải kéo ai.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thấy chồng đi lên lầu, Cố Khanh Khanh chào cha rồi đi theo lên trên.
Hai chiếc chăn dày được đặt trên giường trong phòng trống bên cạnh phòng ngủ của họ ở tầng hai, Cố Thanh Liệt lên ban công thu vỏ chăn.
“Cất hai chiếc ruột chăn này vào tủ nhé?” Thấy cô tới, chồng cô mở lời trước.
“Vâng.” Cố Khanh Khanh bước tới bên cạnh anh: “Có cần em giúp không?”
“Có hơi mất sức, em đứng cạnh xem là được rồi.” Sở Đại rõ ràng không bận tâm chuyện lúc nãy, trải chăn phẳng phiu rồi bắt đầu gấp lại thành hình vuông.
Cố Khanh Khanh nhìn lưng anh hơi cong, ban đầu định nói rằng thật ra cha rất yêu anh, cuối cùng vẫn không nói ra được thành lời.
Anh ấy chưa chắc đã không biết, chỉ là hai cha con là người cứng đầu, ở cùng nhau không thể nói chuyện tử tế nổi.
Sở Đại làm việc nhanh nhẹn, trông rất gọn gàng, ruột chăn được gấp vuông vức, cô không hiểu nổi sao chiếc chăn mềm mại lại có thể gấp gọn gàng như vậy.
Thấy anh đứng dậy, cô vội kéo cửa tủ ra, đợi anh đặt chăn vào trong.
Chăn mùa đông đã được cất vào tủ, anh bắt đầu bọc ruột chăn mùa hè.
Ở nhà, tất cả vỏ chăn đều do Tiểu Hủ lấy về từ phòng quân nhu, đều là màu xanh lá quân đội.
Cố Khanh Khanh đứng ở phía đối diện giữ hai góc chăn, cùng anh giũ vài cái.
Hai chiếc chăn này là của phòng họ và phòng Cố Xán Dương, còn của Thẩm Tuy và Cẩu Đản thì bọn họ tự lo.
Hai vị trưởng bối không cần phải nhọc lòng, Tiểu Hủ biết hôm nay đổi chăn lát nữa sẽ qua.
Đi theo chồng ôm chăn về phòng, cô quay người đóng cửa phòng ngủ.
Giũ chăn ra, trải phẳng phiu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-520.html.]
Không có một nếp nhăn nào, rất phẳng.
Người đàn ông lùi khỏi mép giường, thấy cô dựa vào cửa với vẻ mặt không vui, tỏ rõ ý định không cho anh ra ngoài.
Nghĩ đến chuyện cô từng nói không muốn có con trong thời gian này, anh nhướng mày hỏi: “Tới tính sổ à?”
Cố Khanh Khanh gật đầu, bực bội nói: “Xem ra lòng anh biết rất rõ, anh nói xem giờ phải làm sao đây.”
“Gì cơ?”
“Đoàn Đoàn và Niên Niên còn nhỏ, ban ngày các anh đều không ở nhà, em chăm hai đứa chúng đã khó rồi, giờ lại thêm đứa nữa…” Cô cũng không biết là một hay hai, cảm thấy đau đầu: “Em khó mà chăm sóc hết được."
Sở Đại bước đến trước mặt vợ, cúi đầu nhìn cô: “Anh nhớ lần trước là em nói, kỳ an toàn, không sao đâu, có thai thì có thôi.”
“...” Cố Khanh Khanh bị nghẹn họng: “Ai mà biết anh giỏi vậy chứ?! Lúc ở trên đảo Đoàn Đoàn và Niên Niên không phải một đoạn thời gian sao?"
Nghe nửa câu đầu của cô, nét cười trên môi anh rõ ràng vui vẻ, rất nhanh sững người lại.
Hai đứa nhóc kia không phải thật lâu mới có, chỉ là so với lần này ... Hơi dài một chút thôi.
Sở Đại chăm chú nhìn vợ một hồi, Cố Khanh Khanh chột da, quay mặt đi: "Em biết chuyện này có một phần lỗi của em, anh xem hay là gửi một bức điện báo cho mẹ để mẹ canh thời gian đến đây?"
"Khi nào?" Đôi mắt người đàn ông trở nên tối tăm.
"Chờ tới khi bụng lớn hơn, khi sức lực em không còn đủ nữa." Cô lại thở dài: "Bây giờ vẫn còn sớm."
Sở Đại gật đầu: "Đều nghe em."
Cố Khanh Khanh vừa định nói thì bị anh bất ngờ bế lên ngang lưng, cô hét lên, theo phản xạ vòng tay ôm lấy cổ anh: "Sở Đại!"
"Yên tâm, không làm ảnh hưởng đến đứa bé." Sở Đại không định làm gì vợ, sợ vợ đứng mệt nên bế vợ lên giường ngồi nghỉ ngơi thôi.
Anh đặt cẩn thận vợ lên giường, anh kéo ghế ngồi ở mép giường nhìn.
Có lẽ đã lâu rồi anh không ngắm kỹ cô, đôi mắt hạnh to tròn của cô vẫn sáng trong và rạng ngời như trước.
Cô trông có vẻ gầy hơn, khuôn mặt vốn tròn trịa giờ đã nhọn dần, màu da hiện giờ chuyển thành màu lúa mạch khỏe mạnh.
Mùa đông khó khăn lắm mới dưỡng trắng được, Cố Khanh Khanh thấy anh nhìn mình chăm chú như vậy thì hơi ngại: "Gần đây thường đi bộ đến chợ, nói chuyện với các chị dâu lâu nên phơi nắng đen."
Anh khẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên ý cười: "Anh không chê em đen."
"Vậy anh đang nghĩ cái gì?" Cô vô thức hỏi lại.
"Đang nghĩ em rất đẹp." Anh đưa tay vuốt lọn tóc lòa xòa trên trán vợ ra sau tai: "Lần sau khi Cẩu Đản hỏi em và cậu ta ai giống anh cả hơn, anh chắc chắn sẽ đứng về phía em mà không do dự."
Cố Khanh Khanh: "..." Nếu không thấy nụ cười giễu cợt trong mắt anh, cô đã suýt tin vào lời nói dối đó.
Cô dịch người một chút, dựa vào vai anh: "Vậy bây giờ anh nói đi, em và Cẩu Đản ai giống anh cả hơn? Anh à ~"
"Cẩu Đản." Anh không thèm chớp cả mặt, nụ cười trên môi ngày càng rõ.