Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 519

Cập nhật lúc: 2025-03-30 07:51:48
Lượt xem: 3

Niên Niên nằm sấp trên sofa, m.ô.n.g chổng lên, nhìn anh trai chơi khóa lỗ ban, nghe thấy cậu nói thế, liền nhanh chóng bật dậy, đôi chân ngắn nhảy từ mép sofa xuống.

Cố Khanh Khanh chụp lại vỗ nhẹ vào m.ô.n.g bé con: "Nghe thấy ăn cơm là vui hơn ai hết nhỉ."

"Đói bụng!" Niên Niên bảo vệ cái m.ô.n.g của mình rồi chạy vụt đi.

Cố Khanh Khanh không mong đợi lắm bữa tối này, Sở Đại ở trên đảo từng nấu cơm cho cô, khi đó cô cũng đang mang thai.

Anh ấy, ừmmm nấu ăn không thể nói là dở, cũng không phải ngon.

Cô từ từ đứng dậy, trước tiên tắt TV, sau đó lấy đồ chơi trong tay con trai ra: "Đến giờ ăn cơm rồi, Đoàn Đoàn."

Nhóc con lấy được cái gì là không chịu buông tay.

Hai mẹ con đến bàn ăn, Sở Uyên và Tần Chu đã bắt đầu uống rượu, hai người thân thể khỏe mạnh, bác sĩ không cấm cản uống rượu nên hai người ít có kiêng khem.

Cố Khanh Khanh nhìn đồ ăn trên bàn —

Sò xào cay, dưa chuột đập dập trộn, tôm luộc, thịt xào và rau cải xào tỏi.

Còn hấp trứng cho hai nhóc con nữa.

Cô nghi ngờ hỏi: "Mấy món này ai làm vậy? Anh à? Hay là Sở Đại? Trông không giống đâu." Mấy món này trông rất đẹp mắt.

Sở Đại xào thức ăn trông rất bình thường, vị cũng bình thường, còn Cố Xán Dương và Cố Thanh Liệt thì cô chưa thấy hai anh vào bếp bao giờ.

Cố Thanh Liệt cười hì hì, lộ ra hai chiếc răng nanh nhọn: "Là A Tuy xào đấy, bọn anh giúp cắt rau rửa rau."

"..." Cố Khanh Khanh cạn lời: "Các anh để một đứa trẻ nấu ăn à?!"

“Nó không còn nhỏ đâu.” Sở Đại bưng hai chén trứng hấp đi đến, đưa muỗng cho hai nhóc con: "Năm nay mười bốn tuổi rồi, tính tuổi mụ là mười lăm, anh bằng tuổi nó thì đừng nói xào rau, đã đi đánh trận rồi."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Vậy xin hỏi Đoàn trưởng Sở, anh đánh trận bao nhiêu năm rồi, biết nấu bao nhiêu món ăn rồi?" Cố Khanh Khanh liếc mắt nhìn anh.

"Chỉ có mấy món đó, em biết mà." Anh sờ mũi, biết nói nữa thì vợ sẽ nổi giận: "Anh đi gọi anh cả ăn cơm."

Cố Thanh Liệt khó hiểu nhìn sau lưng cậu ta một cái: "Chẳng phải anh ấy đang đứng ngay sau m.ô.n.g cậu sao, gọi gì nữa?"

"Ồ, không để ý." Sở Đại lười chẳng buồn nói chuyện với hắn.

Thẩm Tuy rửa sạch nồi rồi mới ra ngoài, cậu làm việc rất có trật tự, Cố Khanh Khanh bội phục sự ngăn nắp của Thẩm Tuy.

Cô thì xào xong rau, không dọn dẹp bếp cũng không rửa nồi, mấy người đàn ông ăn xong sẽ chủ động lau bàn, dọn chén bát, rửa chén, chà nồi cũng là công việc của bọn họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-519.html.]

"Ăn cơm thôi." Sở Uyên là người đầu tiên động đũa, thấy ông và ông Tần động đũa, Cố Thanh Liệt gấp gáp cầm chén lên gắp một miếng thịt ba chỉ.

"A Tuy... Tay nghề của em tốt quá." Miệng anh đầy dầu mỡ, vừa nhồm nhoàm ăn vừa nói: "Sao trước đây chưa thấy em vào bếp? Học ai thế?"

Bất ngờ bị ai đó đạp một phát, anh còn chưa kịp phản ứng, lại bị đá thêm phát nữa.

Ngơ ngác cúi đầu, chân Sở Đại từ từ thu lại, chân Cố Khanh Khanh đang đạp lên thanh ngang dưới ghế của anh.

"... Anh nói sai gì à?" Anh khó hiểu.

Cố Khanh Khanh chưa từng thấy ai ngốc như anh hai, đã biết mà còn nói ra.

"Hồi trước ở nhà bà ngoại em thường xuyên nấu cơm." Thẩm Tuy sắc mặt không thay đổi, hồi tưởng quá khứ không còn cảm giác gì.

Cậu sống rất vui vẻ, thoải mái khi ở với chị gái và anh rể, không vì mình là con nuôi mà bị xa lánh, cậu được đãi ngộ y như hai cháu trai.

Mỗi sáng đều có sữa tươi uống, các loại trái cây đóng hộp, bánh ngọt, thịt hộp, mật ong ở trong nhà, chỉ cần cậu muốn ăn là có thể lấy bất cứ lúc nào, không cần lo lắng bị người ta dòm ngó, để ý.

Cậu hòa nhập vào gia đình này từ lâu rồi.

À? Ừ. Cố Thanh Liệt lúc này mới nhớ ra trước đây Thẩm Tuy bị đối xử không tốt ở nhà bà ngoại, anh gãi gãi đầu: "Anh quên mất, anh cứ nhớ em lớn lên ở đây không à!"

Ánh mắt Thẩm Tuy dần ấm áp.

Cố Khanh Khanh ăn không nhiều, Sở Đại thấy cô đặt đũa xuống, hơi nghiêng đầu hỏi: “Em thấy chỗ nào không thoải mái à? Hay là không có cảm giác thèm ăn? Có món gì muốn ăn không, anh sẽ đi kiếm cho em.”

Trên đảo vợ đặc biệt thích ăn đồ chua, mấy cây dại có quả gần như bị anh và mười mấy anh em trong binh đoàn xây dựng vặt trụi hết.

Cố Khanh Khanh thật sự nghĩ một chút: “Em muốn ăn cà chua bi.” Vừa nghĩ đến vị chua đầy nước của nó, cô đã thấy thèm.

Sở Đại im lặng một lúc: “Được.”

Cố Thanh Liệt ngồi ngay bên cạnh họ, hai vợ chồng nói chuyện nhỏ giọng không qua được tai anh, anh kinh ngạc nói: “Chua là con trai, cay là con gái... chẳng lẽ lại thêm một cậu nhóc hoặc hai tên nhóc con nữa sao?!”

Cố Xán Dương liếc nhìn hai anh em ngoan ngoãn ăn trứng hấp, không nói gì.

Sở Uyên ngạc nhiên, mặc dù trong lòng ông muốn có cháu gái, nhưng cũng nói theo: “Con trai cũng tốt, sau này nhà có việc gì cần làm thì tranh nhau làm, không cần các con phải tốn công sức..”

Sở Đại liếc nhìn cha, sự bướng bỉnh lại nổi lên: “Sau này cha già rồi có định đi cấy lúa trồng rau không? Nhà mình có việc gì cần phải tranh nhau làm?”

Sở Uyên cười khẩy, phản bác lại: “Con không thích con trai à? Hay ngại có nhiều quá không muốn nuôi.”

Nhận ra ánh mắt nóng bỏng của vợ đang đổ lên người mình, Sở Đại im lặng một lát: “Con không giống cha, ngay cả con mình cũng không thích.”

Loading...