Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 516

Cập nhật lúc: 2025-03-30 07:51:42
Lượt xem: 4

Rất nhanh đã về đến khu đại viện, Thường Nguyệt đưa người về nhà họ Sở trước, lấy ra hai quả dưa lưới từ giỏ rau: "Giờ cũng đã mười một giờ rồi nhỉ? Chị không làm phiền em nấu cơm nữa, mẹ chồng chị nói trưa nay nấu canh xương cho chị bồi bổ, chị về sớm đây."

"Vâng, em tiễn chị." Cố Khanh Khanh tiễn người ra cổng: "Cảm ơn dưa hấu của chị nha, có thời gian rảnh đến chơi nhé."

"Được." Thường Nguyệt mắt ánh lên vẻ tươi cười: "Lần tới chị đi kiểm tra sẽ đến tìm em, hai chị em mình cùng đi, tiện thể em cũng ..."

"Được, được, suỵt suỵt." Cố Khanh Khanh nhìn quanh thấy không có ai, cô nhỏ giọng ngại ngùng nói: "Thai em còn chưa qua ba tháng đâu, chị giữ bí mật giúp em nhé, đừng nói cho người khác."

"Yên tâm, chuyện này chị hiểu mà." Thường Nguyệt nháy mắt, cười nói: "Phải nói là đoàn trưởng Sở nhà em lợi hại, lần trước một lần được hai."

"Chắc là do di truyền gia đình thôi, có liên quan gì đến anh ấy chứ." Tai Cố Khanh Khanh ửng đỏ.

"Cũng đúng, hai anh của em là sinh đôi, khả năng em sinh đôi rất cao." Thường Nguyệt nói, mắt lướt qua bụng của Cố Khanh Khanh đầy nghi hoặc: "Vậy lẽ nào lần này cũng ..."

"Không thể nào." Cố Khanh Khanh cảm thấy hoang mang: "Quân y không có nói gì mà!"

"Thai em mới chỉ hơn một tháng thôi, quân y chỉ có thể chẩn đoán là có hay không, mạch còn yếu nên chưa phát hiện được đâu." Thường Nguyệt nói rõ ràng, có đạo lý: "Em lúc nãy có nói với quân y là lần đầu em sinh đôi đâu, quân y sẽ không nghĩ đến điều này, lần sau khi thai lớn hơn một chút thì nói với họ để kiểm tra kỹ hơn."

Cố Khanh Khanh lập tức cau mày lo lắng: "Không thể nào, em nghĩ khả năng đó không cao đâu." Làm sao có thể lần đầu là sinh đôi, lần thứ hai cũng là sinh đôi được chứ, mẹ cô sau khi sinh hai anh trai xong chẳng phải cũng chỉ sinh ra mỗi cô.

Chắc không thể đâu.

Cô nghĩ vậy đó.

Thường Nguyệt không nhịn được trêu: "Sao lại không thể? Biết đâu lần này lại là hai cậu nhóc nữa thì sao."

Cố Khanh Khanh: "......" Nghĩ đến hai đứa nhỏ ở nhà, cô đã bắt đầu đau đầu.

Không phải là cô không thích con trai, chỉ là nếu quá nhiều, tụ tập lại một chỗ thì mái nhà cũng có thể bị tụi nó lật tung.

Đoàn Đoàn và Niên Niên đôi khi cần hai, ba người mới có thể trông được, nếu không có Thẩm Tuy và anh hai giúp đỡ, mỗi ngày cô thật sự không có thời gian để lo liệu những việc khác, càng đừng nói đến việc nấu ăn.

Hai cha về nhà cũng có thể giúp trông nom bọn trẻ, còn có Sở Đại nữa, bởi vì nhiều người giúp nên cô không đến nỗi quá vất vả.

Nếu thực sự lại có thêm hai đứa nữa, cô sẽ phát điên.

Thấy em ấy cúi đầu ủ rũ, Thường Nguyệt không nhịn được cười thành tiếng, nghĩ một chút rồi nói: "Cũng không nhất định là hai cậu con trai, biết đâu lại là hai cô con gái hoặc là một cặp sinh đôi nam nữ thì sao, tháng vẫn chưa đủ, cũng có khả năng chỉ là một thai thôi."

Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của em ấy, Thường Nguyệt thở dài trong lòng.

Giá như mình có thể sinh thêm vài đứa thì tốt biết mấy, trước đây nhà quá quạnh quẽ, cô chỉ thích sự náo nhiệt thôi.

Cố Khanh Khanh suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, tất cả còn phải chờ quân y nói thế nào.

Thường Nguyệt lại dịu dàng an ủi thêm vài câu, hẹn lịch lần tới cùng đi kiểm tra, cô xách hai quả dưa lưới về nhà họ Tiết.

Cố Khanh Khanh nhìn theo cho đến khi bóng dáng chị ấy biến mất ở góc đường, cô nhìn đồng hồ, mười giờ năm mươi ba phút.

Đến giờ nấu cơm rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-516.html.]

Cô lấy cá, tôm, và thịt ra khỏi giỏ rau, đặt chúng lên bếp, sau đó lấy trái cây ra, rồi đi ra sân sau.

Vườn rau ngày càng rộng, Thẩm Tuy mỗi sáng sớm đều dậy cùng Cố Thanh Liệt luyện chạy bộ, sau đó hai anh em ra sau vườn nhổ cỏ, Cố Khanh Khanh chẳng cần phải lo lắng gì cả.

Nam nhân chiều về sẽ chủ động tưới rau. Ngay cả Sở Uyên và ông Tần cũng thường xuyên chăm sóc vườn rau.

Vườn rau xanh tươi tốt, không cần rào chắn, không nuôi gà nên không sợ bị mổ rau.

Cố Khanh Khanh ngồi xuống bên cạnh vườn rau, nhổ một nắm rau ngó xuân, lại nhổ thêm ít hành lá và ngò rí. Rau hẹ phát triển rất tốt, là loại rau không cần chăm sóc nhiều, cắt một lần lại mọc một lần, rất khỏe.

Nghĩ đến việc sắp làm món bánh nhân hẹ, cô nhổ khá nhiều, gốc vẫn để lại trong đất.

Cô hái thêm vài quả ớt xanh và ớt đỏ, như vậy là đủ.

Chống tay lên đầu gối để đứng dậy, cô nhấc giỏ rau bên cạnh lên, suy nghĩ xem lát nữa sẽ nói với mọi người chuyện này thế nào.

Về đến bếp, cô rửa sạch và cắt rau, Cố Khanh Khanh bắt đầu lên thực đơn nấu gì hôm nay —

Vân Mộng Hạ Vũ

Cá hấp với hành gừng, tôm xào cay, rau ngó xanh xào tỏi, thịt ba chỉ kho, sườn xào chua ngọt, thêm một tô canh thịt và bánh táo đỏ cho hai đứa nhỏ.

Cô mua đồ ăn khá nhiều, tôm và thịt đủ ăn hai bữa, buổi tối lại hái thêm ít dưa chuột trong vườn làm món trộn lạnh rồi làm thêm vài món rau nữa là được.

Lên kế hoạch xong, cô lấy bột từ tủ dưới ra, bắt đầu nhào bột.

Bánh rán hẹ là món cô học được từ các chị em ở đại viện, trước đây cô chỉ biết dùng hẹ để làm bánh bao hoặc sủi cảo, lần trước nếm thử món bánh rán hẹ tại nhà các chị dâu, ăn ngon lắm.

Nhồi bột cô đã học từ thím Hai, bây giờ đã rất thành thạo, nhanh tay nhào bột xong chuẩn bị nhân nữa là xong.

Đàn ông trong nhà thường về lúc mười hai giờ rưỡi, có khi về sớm hơn, khoảng mười hai giờ hai mươi phút, bây giờ thời gian còn dư dả, cô không vội.

Khi chiên bánh rán nhân hẹ, mùi thơm ngào ngạt từ trong bếp tỏa ra, Đoàn Đoàn và Niên Niên đang tựa vào cầu thang xem tivi thì ngửi thấy mùi thơm, quay đầu lại nhìn cậu út bên cạnh: "Cậu cậu ~ đói đói!"

Thẩm Tuy gật đầu, nhìn vào đôi mắt đầy mong đợi của hai đứa nhỏ, chậm rãi nói: "Ừ, cậu út cũng đói rồi."

Đoàn Đoàn bĩu môi, kéo tay cậu: "Ăn~ ăn cơm~"

"Lần sau nói rõ ràng hơn thì cái gì cũng sẽ cho con ăn." Thẩm Tuy cúi xuống nhìn hai đứa nhỏ, dịu dàng nói: "Hai đứa con đã một tuổi rưỡi rồi, cậu hai khi bằng tuổi hai đứa đã có thể trôi chảy đọc thơ rồi."

Cậu không biết hồi nhỏ anh Cẩu Đản thế nào, điều đó không cản trở anh nói dối không cần chớp mắt.

Cố Thanh Liệt đang ở đoàn pháo dã chiến xem kế hoạch huấn luyện bỗng nhiên hắt xì một cái, xoa mũi, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ tối qua ngủ không đắp chăn nên bị cảm? Thân thể mình không thể yếu thế được." Vấn đề do chăn mà em gái đưa thật sự quá dày, đắp lên người như đang bị nướng dưới nắng mùa hè.

"Báo cáo phó đoàn trưởng, đây là mệnh lệnh mới được quân khu ban hành." Một đồng chí mặc quân phục màu xanh rêu cầm một tập tài liệu đi đến.

"Đưa tôi." Cố Thanh Liệt đưa tay ra.

Mười hai giờ mười phút trưa, Sở Đại từ bộ chỉ huy hải quân ra ngoài, mười lăm phút sau, gặp Cố Thanh Liệt ở ngã tư đường.

Cố Thanh Liệt đặt cánh tay lên vai của Sở Đại: "Không biết trưa nay em gái làm món gì, lâu rồi tôi chưa được ăn tôm xào cay..."

Loading...