Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 515
Cập nhật lúc: 2025-03-30 07:51:40
Lượt xem: 2
Ra khỏi cổng bệnh viện quân y, Cố Khanh Khanh vẫn còn mơ màng, thậm chí giỏ đi chợ cũng là Thường Nguyệt cầm hộ, cô không hề nhớ đến việc mình có mang theo nó.
Bây giờ đã hơn mười giờ sáng, ánh nắng ngày càng gay gắt, Thường Nguyệt giơ tay trái che đầu, nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Nhà em đổi chăn mùa đông muộn quá rồi, hai tháng trước đã rất nóng rồi còn đắp chăn bông nặng mười hai cân, chắc phải nóng lắm."
Cố Khanh Khanh đáp lời theo bản năng: "Chỉ có chăn trong phòng em mới nặng mười hai cân, hai đứa nhỏ thường xuyên đá chăn, chăn dày chúng mới không đá được..."
Qua lời nói của Thường Nguyệt, cảm giác mơ hồ lúc nãy của cô dần tan biến, không còn cảm giác lơ lửng như đang bước trên mây nữa.
"Chị Thường Nguyệt, em vẫn cảm thấy không được chân thật cho lắm." Cố Khanh Khanh nắm lấy tay chị, lại rơi vào trầm tư.
Đứa trẻ này ngoài dự đoán, cơ mà cô vui lắm, chỉ có chút bất ngờ do trở tay không kịp thôi.
Nhìn thấy biểu cảm bối rối của em ấy, Thường Nguyệt cười: "Chưa nghĩ ra cách nói với đoàn trưởng Sở à?"
Cố Khanh Khanh có chút bối rối, trước đó cũng vì cô nói là giai đoạn an toàn nên chồng cô mới không tiếp tục kiềm chế.
Thường Nguyệt cười: "Em thật là..." Chuyện này thì có gì phải ngại nói với chồng chứ, trước đây khi biết mình mang thai, cô đã kéo Tiết Tư ra khóc rất lâu.
Cố Khanh Khanh đi một đoạn dần tỉnh táo lại, nghĩ đến việc buổi trưa khi mọi người về sẽ thông báo tin tức này cho họ.
Thường Nguyệt ở nhà không nấu ăn, thím Tiết cũng ít vào bếp, thỉnh thoảng mua cho cô ít cá biển, xương sườn hoặc trứng thịt tự nấu, còn lại thì đa số ăn ở nhà ăn.
Cho nên khi đến chợ, chỉ có Cố Khanh Khanh chọn rau.
Cô trồng khá nhiều rau ở vườn sau, khí hậu ở Nam Dương tốt, rau phát triển mạnh, nếu không ăn kịp thì sẽ già, cô thường xuyên mang cho những chị em có quan hệ tốt.
Mua một con cá, mua thêm ít tôm, ít nghêu sò, vậy đã đủ rồi. Hải sản tuy rẻ mà không thể ăn thường xuyên.
"Thím ơi, cân giúp cháu hai cân vải thiều, thêm vài quả thanh long ruột đỏ." Cố Khanh Khanh nhìn vào quả dưa lưới xanh, thắc mắc: "Đây là loại trái cây gì vậy thím?"
"Đây gọi là dưa lưới, cháu chưa từng thấy nhỉ? Thực ra không phải là trái cây gốc của bản địa đâu, nó đến từ phía Tây, thử nghiệm trồng vài cây mà không ngọt được như bên kia." Người bán nói rồi cắt hai miếng nhỏ đưa cho họ: "Hai người nếm thử đi."
Cố Khanh Khanh nhận lấy: "Cảm ơn thím." Cô cắn một miếng, hương vị thanh nhẹ, không quá ngọt, ăn khá ngon.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-515.html.]
Thường Nguyệt đặc biệt thích, bác sĩ bảo cô đừng ăn quá ngọt, loại này rất hợp khẩu vị cô, vừa ăn vừa nói: "Thím ơi, lấy cho cháu hai quả."
Loại dưa lưới này không lớn, ăn hết một lần là được một quả.
"Ừ, được!"
Cố Khanh Khanh lên tiếng: "Cháu cũng lấy hai quả, thím ơi, lần sau còn bán không?" Sở Đại không thích ăn đồ quá ngọt, loại trái cây mới này cô muốn mua về cho cả nhà ăn thử.
"Có chứ, vài ngày nữa các cháu còn đến không? Thím sẽ để lại vài quả cho. Ở đây dưa lưới khá hiếm, hôm nay mấy chị dâu mua về khá nhiều rồi."
"Có, ngày nào cháu cũng chợ mua đồ ăn mà." Cố Khanh Khanh gật đầu.
"Thím đang hỏi đồng chí bên cạnh kìa, cháu thì thím thấy miết á mà, ngày nào không gặp." Người bán thấy người ăn xong, lại cắt thêm một miếng đưa cho cô.
Cố Khanh Khanh hơi ngại ngùng: "Thím cắt hết cho cháu ăn rồi."
"Vốn là cắt ra cho mọi người thử, lát nữa bán hết rồi thím về nhà nấu cơm, mình thím ăn không hết được đâu."
Nghe thím ấy nói vậy, Cố Khanh Khanh không tiện từ chối mãi nữa, mỉm cười cảm ơn.
Mua rau và trái cây xong, lại đến cung tiêu xã mua một cân thịt nạc và một cân thịt ba chỉ, mua thêm chút sườn, xong xuôi Cố Khanh Khanh mới cùng Thường Nguyệt trở về.
Sợ cô một mình xách nặng, Thường Nguyệt giúp cô xách một bên, hai người cùng chia sẻ nên nhẹ hơn nhiều.
Nhìn giỏ đi chợ đầy ắp, Thường Nguyệt không khỏi cảm thán: "Nhà em mua thịt thật là thoải mái."
"Nhà em có bốn, năm người, phiếu thịt đều ở chỗ em hết mà." Cố Khanh Khanh nghiêm túc nói: "Phiếu thịt mỗi tháng của hai cha, Sở Đại và mấy anh em đều do em sử dụng, bằng không sao có thể ăn thịt thường xuyên được."
Hai đứa nhỏ mỗi ngày đều ăn canh thịt, hai cha cũng cần ăn thịt để bổ sung dinh dưỡng, còn A Tuy đang tuổi trưởng thành. Càng đừng nói đàn ông về nhà phải ăn uống đàng hoàng, họ ở trong quân đội huấn luyện rất vất vả.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Kiến Quốc và Cố Vệ Đông thường lo cô không có phiếu mua thịt, thỉnh thoảng còn bù thêm cho em gái, sợ hai đứa cháu ngoại bị thiếu thốn.
Thường Nguyệt cũng thấy đúng, nhà cô chỉ có chồng và cha chồng có phiếu, lâu lâu mới ăn được một bữa thịt, nhà Cố Khanh Khanh có nhiều người trong quân đội thì ăn thịt thường chuyên chẳng có gì làm lạ.