Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 512
Cập nhật lúc: 2025-03-30 07:50:59
Lượt xem: 4
Tiêu Tiêu thấy hứng thú, không nhịn được đứng thẳng người hơn: “Chị cũng thấy em khá tốt à?”
“Đúng vậy,” Cố Khanh Khanh cười tít mắt nói: “Không chỉ là khá tốt, chị thấy em cực kỳ tốt luôn á."
Tiêu Tiêu cười rạng rỡ: “Em cũng thấy chị tốt ơi là tốt, đối xử với ai cũng chân thành, không chơi trò tính kế nhau, nên em thích chơi chung với chị lắm, không mệt mỏi." Chẳng cần phải phí tâm tư đoán xem lời chị ấy nói có ý khác hay không?
Có người nhìn thì có vẻ nhu nhu nhược nhược nhưng lời nói thì cứ như gai đ.â.m í.
Cố Khanh Khanh lắc đầu: “Chị chỉ là người bình thường thôi, người nhà chị đều như vậy, anh cả chị chưa bao giờ nói dối, anh hai ngoài việc che giấu chuyện mình bị thương, còn lại cũng không lừa gạt ai.”
Tiêu Tiêu cảm thán: “Em khá thích bầu không khí ở nhà chị, ấm áp nhộn nhịp, tình cảm giữa anh chị em thân thiết, chân thành."
“Vậy thì em phải cố lên nhé, nếu có thể chiếm được anh trai chị, nhà họ Cố chính là nhà của em rồi.” Cố Khanh Khanh nhìn đĩa xoài đã cắt được một nửa, cất phần còn lại vào tủ bếp.
Cô lại rửa ít nho, bày thêm ít vải vào đĩa.
“Em sẽ cố.” Tiêu Tiêu nghiêm túc nói: “Để có được người chị em tốt như chị, em phải gả bằng được cho Cố Xán Dương."
Cố Khanh Khanh bật cười: "Muốn làm chị em tốt với chị, anh cả không được thì còn có anh hai, em suy xét xíu nha."
“Không được.” Tiêu Tiêu nghiêm nghị nói: “Quân nhân đã xác định điều gì thì nhất định phải là điều đó, đã đặt mục tiêu thì sẽ không dễ dàng thay đổi.”
“Thôi được rồi, chẳng phải ý đơn giản là em chỉ thích anh cả chị thôi sao, chị biết mà, không cần nói nhiều như thế.” Cố Khanh Khanh thấy em ấy lại định lấy vải, cô hơi dịch đĩa trái cây ra xa: “Hôm nay em ăn nhiều quá rồi, không được. Ăn quả nhỏ nhé!"
“Thôi thôi.” Tiêu Tiêu thở dài: “Để mai ăn tiếp, mai anh chị còn đến không?”
“Không, mai anh ấy có nhiệm vụ bay.”
“À, vậy thì để lần sau đi.”
Cố Khanh Khanh cạn lời: “Mới rồi còn bảo là vì muốn làm chị em với chị mà gả cho anh chị, giờ ảnh không tới em cũng không tới luôn à?"
Tiêu Tiêu cười gượng, đẩy người ra ngoài: “Bên ngoài chắc đánh cờ xong rồi, đi xem chú Sở và chú Tần ai thắng đi.”
Khi Cố Khanh Khanh và Tiêu Tiêu ra ngoài, ông Tần đang nhặt quân cờ, Sở Uyên đang lẩm bẩm chửi rủa: “Ván này không tính.”
“Bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn như hồi trẻ, cứ thua là không được.” Tần Chu cười dịu dàng: “Giờ ông dù sao cũng là người đứng đầu quân khu, nói chuyện có lý chút đi.”
“Lão tử không thể thua, đó là lý lẽ cứng rắn nhất.” Sở Uyên liếc nhìn ông ta: “Có phải vừa nãy ông gian lận không?”
Sở Đại nghe không nổi nữa: “Ngài mà không chịu thua thì đừng chơi, đừng nghĩ ai cũng giống ngài.”
Sở Uyên liếc xéo anh ta một cái, quay lại nói với ông Tần: “Thấy không, đồ nghịch tử.”
Ông Tần chỉ lắc đầu cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-512.html.]
Cuối cùng là hai anh em nhà họ Cố đi dọn bàn rửa chén, Đoàn Đoàn và Niên Niên từ trong vòng tay hai cậu chuyển sang hai ông nội.
Mỗi người bế một đứa, họ lại tiếp tục chơi cờ.
Đoàn Đoàn, Niên Niên trong lòng ông nội rất ngoan ngoãn, đầu nhỏ tựa lên cánh tay ông nội xem tivi.
Chử Chiêu ăn trái cây, ngồi cạnh Sở Uyên xem ông đi cờ, quan sát phong cách đánh cờ của hai người họ.
Cố Khanh Khanh theo hai anh trai dọn chén đũa, Sở Đại nhìn thời gian, đã gần chín giờ, hai nhóc con sẽ phải đi ngủ, anh chuẩn bị pha sữa.
Tiêu Tiêu ngồi cạnh ông Tần, nắm bàn tay nhỏ mềm mại của nhóc con, trò chuyện với ông Tần về những chuyện vặt vãnh hàng ngày.
Trong mắt cô, ông Tần là một bậc trưởng bối hòa nhã và hiền lành, tốt hơn chú Sở không đáng tin này biết bao nhiêu lần.
“Vết thương của anh hai còn đau không?” Cố Khanh Khanh dọn bàn xong, tựa vào khung cửa nhìn hai anh trai rửa bát.
Cố Thanh Liệt cười: “Không đau, ở binh đoàn dưỡng thương nửa tháng rồi, đừng lo lắng."
“Ai lo cho anh đâu.” Cố Khanh Khanh lẩm bẩm: “Da dày thịt béo.”
“Phải phải phải, không bằng em gái da dẻ mềm mịn." Cố Thanh Liệt nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra, chân mình suýt làm em gái ngã, tự dưng chột dạ quá.
Đặc biệt là Cẩu Thặng còn đứng cạnh bên.
"Đương nhiên, cảm ơn các anh từ nhỏ đã che chở em." Cố Khanh Khanh dỗi người xong lại nói ngọt mấy câu.
Cố Xán Dương và Cố Thanh Liệt có gì tốt cũng đều để lại cho cô, sau này vào quân đội rồi gửi tiền về sẽ có riêng phần cho cô, ghi rõ là gửi cho em gái.
Đôi mắt lạnh lùng của Cố Xán Dương khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của em gái, dần trở nên nhu hòa.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Em cũng biết à.” Cố Thanh Liệt úp ngược chén sạch vào kệ chén để ráo nước: “Hồi nhỏ em còn giành khoai lang trong miệng anh nữa, còn nhớ hay không?"
“...” Cố Khanh Khanh không thể tin nổi: “Không thể nào.”
“Sao lại không thể?” Cố Thanh Liệt lấy khăn lau sạch kệ bếp: "Hồi nhỏ em bá đạo như thế đó."
“... Tuyệt đối không thể.” Cố Khanh Khanh khẳng định chắc chắn: “Sao em có thể giành thức ăn từ miệng heo được.”
Cố Thanh Liệt phản ứng được câu kia em gái chửi mình, anh quay sang mách với Cố Xán Dương: “Anh cả?! Anh xem em gái kìa."
Cố Xán Dương rửa tay xong, nhíu mày nhìn anh trai.
Bếp vốn nhỏ, hắn đứng chắn giữa tủ và bếp chiếm hết đường đi.
“Tránh ra.” Người đàn ông lạnh giọng quát.