Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 509
Cập nhật lúc: 2025-03-30 07:50:53
Lượt xem: 4
Sở Đại hoàn toàn đồng ý, phụ họa: "Đúng vậy, quá nuông chiều tụi nó rồi."
Cố Khanh Khanh liếc mắt nhìn anh một cái: "Còn anh thì sao, mỗi ngày để chúng leo lên người, nửa đêm lén lút cho chúng ăn trái cây đóng hộp, thịt hộp, anh tưởng em không biết à?"
Lập tức Sở Đại im miệng không dám ho he.
Khi chuẩn bị ăn cơm, Chử Chiêu vội vã chạy đến, anh cởi nút áo quân phục, vạt áo mở ra, tiện tay kéo ghế ngồi xuống: "Chị dâu, thêm em cái chén đôi đũa nhé."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Được." Cố Khanh Khanh không hỏi nhiều, lại quay vào bếp.
Thấy hắn tháo mũ quân đội ra quạt, Sở Uyên mặc kệ: "Cha cháu đâu?"
"Đang bên nhà họ Bạch ăn cơm, hôm nay mẹ cháu sang hỗ trợ, chú Sở chú không qua đó ạ?"
"Người ta không gọi chú qua làm gì." Sở Uyên tự rót rượu cho mình.
Thuận tay đưa một ly cho ông Tần ngồi ngay bên cạnh.
"Sao cậu lại chạy qua đây? Nhà không có cơm ăn không biết đi nhà ăn à?" Sở Đại ngồi xuống.
Hai đứa nhỏ nằm trên bàn trà tự trứng hấp tôm, không cần người lớn chăm.
"Tôi cũng muốn vào nhà ăn mà ở nhà mẹ giục, đi nhà ăn thì các chú bác giục. Nói gì mà cậu và Dung Dung đều kết hôn rồi, bây giờ chỉ còn tôi và Tiêu Tiêu, nếu không được thì thôi tôi và Tiêu Tiêu lấy nhau đi."
Tiêu Tiêu liếc nhìn Cố Xán Dương đối diện, vừa định mở miệng, đã nghe hắn nói tiếp: "Thế nào mà được, với tính cách của Tiêu Tiêu, tôi thà độc thân cả đời, cống hiến cả đời cho tổ quốc."
Lời định nói đã quên mất, cô giận dữ trừng mắt nhìn hắn: "Ý anh là cả em còn không xứng với anh à?"
"Không không, là anh, là anh không xứng với em." Chử Chiêu lẩm bẩm: "Tính cách này lấy về chắc lật nóc nhà anh ra luôn quá."
Tiêu Tiêu hừ lạnh: "Biết là tốt, em thà cả đời không kết hôn, ai gặp anh mới gọi là xui xẻo."
Sở Đại vui vẻ xem kịch hay, Cố Thanh Liệt hoàn toàn không để ý họ nói gì, hôm nay cơm canh ngon quá, canh xương hầm trắng đục thơm phức.
Rau chân vịt xanh mướt xào với tỏi băm quá thơm, còn có món tôm cay và cua cay anh ấy thích, ớt này không kém gì với ớt ở quê nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-509.html.]
"Khanh Khanh." Anh vừa ăn vừa nói: "Cơm có nấu đủ không? Hay anh đưa phiếu lương và tiền lương giao cho em nhé, em giữ giùm anh, muốn mua gì thì lấy từ đó mua đi."
"Đủ, đủ rồi." Cố Khanh Khanh bất lực: "Không thiếu bữa cơm của anh, tự mình tiết kiệm đi, em có tiền dùng."
"Cô ấy thực sự có tiền." Sở Đại múc một chén canh xương hầm, hôm nay vất vả lắm trong túi vừa có chút tiền, nãy anh ở trong bếp đã bị vợ tịch thu rồi, thở dài: "Trong nhà nhiều người như vậy, lương và trợ cấp đều nằm ở chỗ cô ấy rồi, chỉ lương một người đã đủ cho cả nhà ăn rồi."
Không nói đến người có lương và trợ cấp cao nhất là Tư lệnh quân khu Sở Uyên, tiền lương hưu của Tần Chu 298 đồng một tháng, bên trường học muốn phát lương cho ông ấy cũng không nhận.
Ông không con không cái, cũng không có người thân, tiền đối với ông chẳng có ý nghĩa gì, ăn ở đều tại nhà họ Sở, dứt khoát giao tiền cho Cố Khanh Khanh quản lý, tùy Cố Khanh Khanh muốn dùng sao thì dùng.
Đợi sau này lên thủ đô chắc chắn sẽ ở cùng nhau, ông ở thủ đô có nhà, đủ cho cả gia đình ở.
Mỗi tháng tiền Cố Khanh Khanh cầm trong tay phải hơn 800, hai anh trai thường xuyên nhét tiền cho em gái, thật lâu rồi cô không tính toán sổ sách nữa.
Cô cảm thấy mình bây giờ cũng có thể coi là một tiểu phú bà.
"Thật sao?" Cố Thanh Liệt gãi gãi đầu, cười ngốc nghếch nói: "Vậy hay là em giúp anh tiết kiệm, khi cần anh đến lấy."
Tiêu Tiêu và Chử Chiêu cãi nhau xong bắt đầu ăn cơm, cô ôm chén ăn rất ngon lành, nghe Cố Thanh Liệt nói câu này, trong lòng tấm tắc bảo lạ.
Tuy nói là anh em ruột chứ hiếm ai đưa tiền cho anh em ruột mình giữ giùm lắm. Giữ rồi ai biết về sau có lấy lại được không, cơ mà sao thấy nhà họ Cố có vẻ không băn khoăn như vậy.
Ngược lại là một người nhất định muốn đưa, một người nhất định không nhận.
Chử Chiêu nhìn vẻ mặt chưa thấy qua của Tiêu Tiêu, đắc ý nói: "Ngẩn người rồi phải không, nếu em từng đến thôn Đại Truân Tử rồi thì sẽ biết, người nhà chị dâu nhỏ ai cũng như vậy." Thật thà chất phác, chưa bao giờ tham lam.
"Anh từng đi à?" Cô nghi ngờ hỏi.
"Đương nhiên rồi, chú Sở dẫn anh đi đấy chứ." Chử Chiêu chậc chậc lưỡi, có chút hoài niệm: "Cơm chú ba nấu ngon lắm, bỏ đủ nguyên liệu, thịt kho canh cá món nào cũng thơm."
Sở Uyên gật đầu: "Chú ba Khanh Khanh là đầu bếp tiệm cơm quốc doanh, lão Tần à, tết năm nay tôi đưa ông về nếm thử." Ông đã đến nhà họ Cố ăn tết được mấy năm rồi.
"Được." Ông Tần cười hiền hòa.
Cố Khanh Khanh không ăn nhiều thịt, cô thích rau chân vịt nhất, uống thêm hai chén canh hầm xương ống và xương cá, no bụng rồi.
Cố Xán Dương là người đầu tiên đặt đũa xuống, Tiêu Tiêu thấy anh không ăn nữa thì buông đũa luôn.