Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 506

Cập nhật lúc: 2025-03-30 07:50:48
Lượt xem: 3

Đoàn Đoàn và Niên Niên quay đầu lại, chạy đến bên chân cha mẹ, giơ quả vải chỉ còn một nửa lên: "Mẹ ơi ~"

"Mẹ không ăn, mẹ không giận, các con ăn đi." Cố Khanh Khanh liếc chồng một cái sắc lẹm, hừ một tiếng: "Cha các con vô cùng thiếu tinh tế, chúng ta không thèm để ý đến hắn nữa."

Sở Đại đứng im lặng một lúc, suy nghĩ rồi hỏi: "Anh đi nhé?"

"Không thì sao?" Cố Khanh Khanh tròn mắt, giọng điệu đột nhiên mềm mại: "Anh đi đi, nhớ lấy nhiều chút nhé." Sở Đại nhướng mày, anh hiểu ý vợ muốn gì, đây là muốn nhìn xem anh có ngại không.

Anh gật đầu: “Được, anh đi.” Anh thực sự muốn đi, đặt cái giỏ rau xuống, đối mặt với ánh mắt của những người qua lại, đi đến đầu con hẻm.

“Cha ơi~” Đoàn Đoàn chân ngắn đuổi theo cha, Cố Khanh Khanh không ngăn lại, đứng tại chỗ ảo não.

Sở Đại nhìn, vẫn còn nhiều, dứt khoát lấy nhiều một chút.

Mấy chị dâu đi qua còn cười thì thầm với nhau: "Sao lại có người đưa vợ con đến lấy đồ này nhỉ?”

“Lá gan lớn thôi, đám đàn ông quân khu này da mặt dày lắm.”

Cố Khanh Khanh nghe thấy lời bàn tán và những ánh mắt đánh giá rơi vào người mình, mặt nóng bừng.

Thậm chí người đằng kia còn cố tình giơ tay hỏi: “Vợ ơi, đủ chưa?”

Cố Khanh Khanh chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Trên đường về quân khu, Cố Khanh Khanh mặt căng cứng, tức giận thả lại một câu: "Tối nay anh ngủ bên phòng ngủ cách vách."

Thấy đứa nhỏ ngơ ngác bên chân, cô bổ sung thêm: “Mang theo Sở Kinh Hồng mà đi."

"Nhóc con chớp mắt, không hiểu chuyện gì xảy ra, kéo kéo ống quần của cha, miệng không ngừng gọi: "Cha ơi ..."

“Mẹ không thích chúng ta rồi.” Anh một tay xách giỏ đồ, tay phải nắm tay con trai lớn, vẻ mặt đáng thương: “Tối nay cha con ta chỉ có thể ngủ ở phòng nhỏ bên cạnh thôi, làm sao đây, Đại Bảo?”

“Không!” Đoàn Đoàn suýt khóc đến nơi: “Đoàn Đoàn muốn ở cùng mẹ ~”

Thấy anh trai sắp khóc, Niên Niên cũng òa khóc, lắc tay mẹ: “Niên Niên muốn ở cùng anh trai ~ anh trai!”

Cố Khanh Khanh mềm lòng, dỗ dành các con: "Cha các con chỉ đùa với các con thôi."

Sở Đại cười thầm, không ngờ cuối cùng mình vẫn phải nhờ đến các con để ngủ với vợ.

Kết quả lại nghe vợ nói: "Chỉ có một mình cha con đi sang phòng bên cạnh ngủ, Đoàn Đoàn và Niên Niên ở lại với mẹ.”

“…” Sở Đại nuốt nước miếng, làm sao đây?

Cô gái nhỏ của anh càng ngày càng thù dai.

Về đến đại viện, Cố Khanh Khanh đi rửa một ít nho cho hai đứa nhỏ, sau đó đi xử lý xương cá và xương ống, cho vào nồi bắt đầu hầm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-506.html.]

Sở Đại giao hai đứa nhỏ cho Thẩm Tuy, bản thân mình lên lầu tìm Cố Thanh Liệt để nói chuyện.

“Cậu cậu ~ quả quả~” Niên Niên nằm trên đùi Thẩm Tuy, cầm một quả nho định đưa cho cháu cậu.

“Cậu không ăn.” Thẩm Tuy nghỉ ngơi được một lúc, hiện giờ tinh thần đã tốt hơn nhiều: “Có muốn ăn đồ hộp không?” Nói xong, cậu đứng dậy đi về phía tủ ở góc tường.

Mở cửa tủ, lấy một hộp quýt, một tay vặn nắp ra, cậu nói với Đoàn Đoàn: "Con đi lấy một cái muỗng."

“Muỗng muỗng ~" Đoàn Đoàn nghe hiểu, lẩm bẩm trong miệng mấy lần, chạy vào bếp nắm lấy ống quần của mẹ: “Cậu cậu ~ muỗng!"

“Cậu cần muỗng à con?” Cố Khanh Khanh nhìn ra ngoài bếp, thấy Thẩm Tuy cầm hộp đồ hộp, tinh thần có vẻ ổn, cô an tâm hơn nhiều.

Cô cúi người xuống tìm cái muỗng, đưa cho nhóc con: “Con nói với cậu, sắp ăn cơm rồi, ăn ít đồ ăn vặt thôi."

“Vâng!” Nhóc con nhận cái muỗng, nghiêng đầu nhắc lại: “Ít ít ~”

Cố Khanh Khanh hài lòng xoa đầu con trai: “Đúng vậy, cứ nói như vậy.”

Đoàn Đoàn lại chạy đi phòng khách, đưa thìa cho cậu út: "Cậu cậu ~ ít ít ~"

Thẩm Tuy gật đầu: "Cậu sẽ cho con một ít."

Đoàn Đoàn theo cậu út lên sofa ngồi, không ăn quả vải, không ăn quả nhỏ, nhìn chằm chằm trông mong vào hộp quýt trong tay cậu út.

Nước đường ngọt, cậu bé thích nhất luôn!

Tiêu Tiêu bước vào nhà là thấy cảnh này, ba cậu cháu, cậu một miếng, cháu một miếng, cô tiện tay tháo cái mũ xuống: “Mẹ các con đâu rồi?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ở đây.” Cố Khanh Khanh hơi nhô người ra: “Đến đúng lúc lắm, em giúp chị ra sau vườn hái ít quả ớt nha, thêm ít rau xanh nữa, hành nè rau thơm nữa. Tối nay ở đây ăn cơm luôn nhé."

“Được nha!” Tiêu Tiêu đi tới góc tường nhấc cái giỏ, quan sát xung quanh: “Anh trai của chị đâu?”

“Nghỉ ngơi trên lầu rồi." Cố Khanh Khanh tiếp tục làm sạch tôm.

Nhà có nhiều người, khẩu vị cũng khá đa dạng, người lớn tuổi và trẻ con ăn thanh đạm, khẩu vị không thể quá đậm.

Thẩm Tuy vẫn chưa hoàn toàn thích nghi được, Cố Thanh Liệt lại bị thương, Tiêu Tiêu lớn lên ở Nam Dương, không ăn được quá cay.

Cho nên là, cô sẽ dùng tôm băm hấp trứng cho hai đứa nhỏ ăn, rồi làm một phần tôm luộc, một phần tôm xào cay.

Tôm xào cay không thể nấu quá cay.

Cua thì một nửa hấp, một nửa xào.

Cá thì hấp. Lúc về nhà ăn tết cô có mang theo mấy hộp ớt băm, có thể làm món đầu cá hầm ớt.

Cuối cùng là xào rau xanh, canh rong biển, như vậy là đủ rồi.

Tiêu Tiêu làm việc rất nhanh, không lâu sau đã cầm giỏ trở vào, chủ động bắt tay rửa rau: "Em vừa rồi thấy được vị mà Bạch Dung sắp gả cho rồi ấy."

Loading...