Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 505

Cập nhật lúc: 2025-03-30 07:50:46
Lượt xem: 4

Chủ sạp đặt tôm và cá đã xử lý vào giỏ đồ của cô, Cố Khanh Khanh theo phản xạ sờ vào túi, giật mình nhận ra tiền ở chỗ chồng.

Cô cúi xuống đặt giỏ xuống, nói với chủ sạp: "Thím ơi, phiền thím đợi cháu một chút nhé."

"Ừ! Không sao đâu." Bà chủ sạp hàng tùy ý vẫy tay, rồi quay sang giúp các chị dâu khác chọn nghêu.

Cố Khanh Khanh bước đến bên cạnh chồng, hai đứa nhỏ nhìn thấy đủ loại trái cây, tay nhỏ vui sướng không ngừng vẫy vẫy: "Cha ơi~ xoài!"

Niên Niên lén lấy một quả nho định đưa vào miệng mà bị cha phát hiện lấy ra, anh dỗ dành: "Để cha cân trước đã, lát nữa cha sẽ cho Tiểu Bảo ăn, được không?"

"Được ạ!" Cậu bé đang mím môi, vừa nghe nói lát nữa được ăn nên không ồn ào nữa, Niên Niên cái miệng ríu rít cùng anh trai nhìn các loại trái cây khác.

"Đây là quả vải sao?" Cố Khanh Khanh nhìn những chùm quả lạ, nhẹ giọng hỏi.

"Đúng rồi! Đây là vải." Bà chủ sạp trái cây hào phóng bứt hai quả đưa cho cô: "Nghe giọng không phải người Nam Dương hả đồng chí? Cô thử xem, vải vừa mới hái đấy, mùa đầu tiên trong năm, ngọt lắm."

Cố Khanh Khanh nghi ngờ nhìn chồng, Sở Đại cười cầm lấy một quả từ tay vợ, chậm rãi bóc vỏ, để lộ phần thịt trắng bên trong, rồi đưa đến miệng cô —

"Nếm thử đi."

Cô thử cắn một miếng từ tay anh, hương vị ngập trong miệng, thật bất ngờ: "Mua thêm nhiều chút." Cô nói.

"Được." Anh cười: "Cái này không ăn nhiều được, nóng trong người."

Cố Khanh Khanh gật đầu: "Biết rồi, biết rồi."

Miệng thì nói vậy chứ mà mua về rồi anh chẳng quản được.

Hai vợ chồng mua hai cân xoài, năm cân vải, hai cân nho và một cân táo, sau khi thanh toán, cô đưa cho Đoàn Đoàn và Niên Niên mỗi đứa hai quả vải để chúng tự gặm.

Anh cùng cô đến sạp hải sản thanh toán tiền xong lại qua một sạp khác mua thêm hai cân cua, đi chợ vậy đã đủ.

Vì sợ hải sản làm ướt đồ, bánh ngọt và đường đỏ mua ở cung tiêu xã Cố Khanh Khanh tự xách, còn giỏ đi chợ là do anh xách.

Đoàn Đoàn phải nghiên cứu một lúc lâu mới nếm được mỹ vị của quả vải, Niên Niên thì vẫn đang gặm lung tung khắp nơi, cuối cùng không có cách nào đành nhờ đến sự trợ giúp của anh trai.

Hai đứa nhỏ đi trước, Cố Khanh Khanh và Sở Đại đi từ từ theo sau: "Tối nay đi nhà họ Tiết hay hai ngày nữa rồi đi?"

"Đều tùy em."

"Tối nay đi." Cố Khanh Khanh nghĩ một chút: "Hai đứa nhỏ này nhà anh nhìn thấy có bánh ngọt có trong nhà thì nhất định phải ăn hết."

"Vậy tối nay anh sẽ đi cùng em, Đoàn Đoàn và Niên Niên có ông và các cậu chăm sóc rồi, không cần lo lắng.

"Được nha!" Cố Khanh Khanh nghĩ ngợi một hồi: "Anh và Tiết Tư đều phải đi thủ đô à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-505.html.]

"Ừ, còn có anh hai nữa." Nhắc đến anh hai anh bất lực thực sự: "Đến lúc đó anh sẽ giải thích rõ ràng với anh ấy, chắc anh ấy sẽ đồng ý thôi."

"Anh ấy hình như không có ý định tiến xa cho lắm." Cố Khanh Khanh thuận miệng nói: "Anh cả không biết nghĩ gì, em không hiểu về gì phi công, anh ấy có thể đi không?"

Ở bên ngoài, Cố Khanh Khanh nói chuyện khá cẩn trọng.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Anh ấy chắc có kế hoạch khác." Sở Đại liếc nhìn hai đứa nhỏ vui vẻ phía trước: "Anh cả là người rất có chủ kiến, nghe chúng ta nói chuyện không lên tiếng chắc cũng đoán ra được đến thủ đô là để làm gì."

Cố Xán Dương là người anh không thể nhìn thấu, nói là không tranh giành với đời thì cũng không đúng.

Vào đội không quân tinh nhuệ, trở thành phi công xuất sắc nhất, làm sao có thể không tranh giành với đời.

Ngược lại, Cẩu Thặng là người rất có dã tâm.

Huấn luyện phi công không quân so với hải quân hay lục quân không hề nhẹ nhàng hơn, thậm chí còn khắc nghiệt hơn, Cố Xán Dương đã phải chịu đựng bao nhiêu trong thầm lặng, những điều này anh ấy sẽ không bao giờ nói ra.

Suy nghĩ một chút, Sở Đại nói: "Thật ra anh nghĩ Tiêu Tiêu và anh ấy không có nhiều khả năng đâu."

"Hả?" Cố Khanh Khanh nghi ngờ hỏi: "Tại sao vậy?"

Cô thấy tính cách của Tiểu Tiểu rất hợp với anh cả mà.

“Bởi vì chú Tiêu là quân trưởng quân đội dã chiến." Anh từ tốn phân tích: "Dù không vì bản thân, vì anh hai, anh ấy cũng sẽ tránh tị hiềm."

Cố Thanh Liệt hiện tại là phó đoàn trưởng Đoàn pháo binh dã chiến thuộc quân đội dã chiến, mới hai mươi ba tuổi, với thành tích ở thành phố Biên và một thân nhiệt huyết, việc thăng tiến không phải là vấn đề.

Cố Khanh Khanh cười: "Vậy anh đánh giá thấp anh cả rồi."

"Hả?" Anh nhướng mày.

"Nếu anh ấy thực sự muốn gì đó sẽ không bận tâm nhiều như vậy." Cố Khanh Khanh tự tin nói: "Trong mắt em, hết thảy những thứ đó không phải là vấn đề bởi vì anh cả có thể giải quyết được."

"Anh nghĩ anh ấy sẽ sợ người khác nói anh hai dựa vào quan hệ để thăng tiến à? Anh ấy hoàn toàn không quan tâm đâu."

Cố Khanh Khanh ngẩng đầu nhìn chồng, cô cười: "Anh có phải đã quên cái gì đó rồi không, cha là thủ trưởng quân khu, em gả vào nhà họ Sở, Cố Xán Dương và Cố Thanh Liệt là anh trai của em, cấp trên của họ đều là thuộc cấp của cha."

"Nếu theo như cách anh nói, cánh cửa tốt nhất không phải là người nằm ngay trong nhà mình sao?"

Sở Đại im lặng một lúc rồi bật cười.

Đến đầu con hẻm trước cung tiêu xã, anh nhìn qua đồ đạc trong tay, nói với vợ: "Đi lấy vài cái nhé?"

"..." Cố Khanh Khanh không thể tin nổi nhìn anh: "Bây giờ người qua kẻ lại đều là các chị dâu đi mua thức ăn, anh đứng đây bảo em qua đó, chẳng phải là rõ ràng là đi lấy cái đó à? Anh nghĩ em dám đi à?"

Có lẽ vì quá sốc, âm lượng của cô không kiểm soát được.

Loading...