Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 503
Cập nhật lúc: 2025-03-30 07:50:42
Lượt xem: 4
Niên Niên hậm hực đi phía trước, đôi chân ngắn chạy rất nhanh.
Đoàn Đoàn thả tay mẹ ra, chạy theo em trai.
Sở Đại nhìn hai đứa nhỏ mà buồn cười: "Hai anh em chúng tình cảm thật đấy."
"Anh em chúng nó không thèm để ý anh nữa rồi." Cố Khanh Khanh đưa giỏ đồ ăn cho anh: "Nhìn miệng con trai anh kìa, trề môi có thể treo một bình dầu luôn đấy."
Nhận giỏ đi chợ từ tay vợ, Sở Đại không nhanh không chậm: "Lát nữa đi chợ mua ít trái cây dỗ chúng là được, để xem có vải không, mua ít cho hai đứa nhỏ nếm thử.
"..." Cố Khanh Khanh im lặng một lúc: "Em cũng chưa từng ăn."
Anh quá đỗi ngạc nhiên, nhịn cười không nổi: "Yên tâm đi theo anh, trái cây ăn đủ, cái gì cũng ăn được."
"Nam Dương khí hậu tốt, nổi tiếng trái cây đa dạng chủng loại."
“Giữa tháng anh còn hai ngày nghỉ, lúc đó anh sẽ đưa em đi tham quan vườn trái cây."
“Bây giờ là đầu tháng Tư, ở đây có loại trái cây gì nhỉ?” Cố Khanh Khanh đếm trên đầu ngón tay: “Em đã ăn qua dâu tây, dứa, xoài, lê và quả táo."
“Nhiều lắm, có măng cụt, chuối, nho, còn có kiwi, vải thiều chắc cũng gần đến mùa rồi." Anh ôm vai vợ, dẫn vợ đi trên con đường nhỏ lát đá xanh: “Đừng dựa vào tường, rêu sẽ dính vào người.”
Cố Khanh Khanh liếc nhìn, rồi dịch sát về phía chồng, kéo tay anh: "Ở ngoài đừng có ôm ôm vậy, người ta thấy lại đàm tiếu.”
“Ai mà rảnh rỗi vậy.” Dù nói thế nhưng anh vẫn ngoan ngoãn rút tay về: “Hai nhóc con không biết chạy đâu mất rồi.”
Anh nhìn thoáng qua con đường lát gạch xanh phía trước, hai đứa nhỏ Đoàn Đoàn và Niên Niên đã không còn thấy bóng dáng đâu.
“Chắc đợi ở trạm gác rồi, chúng không chạy lung tung đâu, thông minh lắm.” Cố Khanh Khanh nhìn vào giỏ đồ, thấy cuộn phim: “Ảnh chụp chúng ta rửa mấy tấm?”
“Bảy tấm, anh cả và anh hai mỗi người một tấm, Đoàn Đoàn và Niên Niên cũng để lại cho chúng một tấm, rồi còn A Tuy, chúng ta để một tấm trong phòng làm việc, rồi một tấm gửi cho lão Dư."
Hai cuộn phim còn lại là chụp ở sa mạc, mỗi người trong gia đình có một bản.
“Nghe theo anh.” Cố Khanh Khanh không có ý kiến gì.
Hai vợ chồng vừa đi vừa nói chuyện, không vội vã, bước đi chậm rãi, trò chuyện về những chuyện vặt vãnh.
Dù Cố Khanh Khanh nói gì, Sở Đại đều lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng gật đầu đồng ý.
Giọng nói của Cố Khanh Khanh trong trẻo, vui vẻ, rõ ràng là rất thích thời gian ở bên chồng.
Khi đi ngang qua nhà họ Bạch, cô vô tình nhìn một cái, khắp nơi đều dán chữ hỷ đỏ, đèn lồng treo sáng rực.
“Ngày mai anh thật sự không đi à?” Cô hỏi lại lần thứ hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-503.html.]
Anh hờ hững liếc mắt sang, quay đầu đi: “Không đi.”
Cố Khanh Khanh không khuyên thêm: “Được thôi.”
“Khanh Khanh này!” Bà Tiết vốn đang nói chuyện với người trong sân, thấy hai vợ chồng họ đi qua, liền vội vàng chạy ra: “Hai đứa đang định đi đâu đấy?”
Cố Khanh Khanh hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, ánh mắt cầu cứu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô hầu như không quen biết các thím trong đại viện, cô chỉ quen biết một chút với mẹ của Chử Chiêu.
“Thím Tiết.” Sở Đại cười chào: “Bọn cháu đi chợ mua chút đồ.”
“Ồ, ồ, anh rể của cháu từ Binh Đoàn Xây Dựng về rồi đúng không, thím có nghe nói rồi.” Thím Tiết nhìn Cố Khanh Khanh, dù đã là mẹ của hai đứa con mà đôi mắt hạnh vẫn long lanh trong sáng, gương mặt hồng hào, trông vẫn còn nét thiếu nữ.
Nhìn qua đã biết là người được yêu chiều cưng nựng.
“Thím vẫn chưa cảm ơn cháu về chuyện con dâu nhà thím, mấy ngày nay thím bận quá, hôm khác thím qua thăm cháu. Với cả A Đại cùng A Tư quan hệ khá tốt, hai đứa đừng ngại, cứ thường xuyên qua chơi.” Nghe thấy trong sân có người gọi mình, thím Tiết đáp lại một tiếng, quay sang nói: “Thôi, thím vào làm việc tiếp đây, hôm khác lại nói chuyện với cháu.”
“Dạ, thím cứ bận đi ạ.” Cố Khanh Khanh nhanh chóng gật đầu.
Trong lòng cô vốn hơi lo lắng, bây giờ thấy thím Tiết chẳng khác gì những thím khác, cũng không quá… hung dữ, nhỉ?
Khi thím Tiết đi vào, Sở Đại thấy vợ mình căng thẳng cứng đờ, anh cười vui vẻ: “Sợ gì chứ? thím Tiết không hung dữ với em đâu.”
“Tại sao?” Cô vô thức hỏi lại.
“Trong mắt bà ấy, em là người đã cứu vãn hương khói nhà họ Tiết sao nói nặng lời với em được.” Từ trong sân có ánh mắt dò xét nhìn về hướng này, Sở Đại kéo vợ đi tiếp: “Nhưng Tiêu Tiêu nói cũng không sai, tính khí thím Tiết rất đáng sợ, hồi còn trẻ các thím trong đại viện đều gọi thím ấy là quả ớt cay.”
Cố Khanh Khanh lè lưỡi: “Thế còn mẹ của Tiêu Tiêu… cũng không phải người dễ chọc vào nhỉ?”
“Cũng hung dữ.” Anh cười khẽ: “Cho nên sau này nếu anh cả mà động lòng với Tiêu Tiêu, chắc sẽ không dễ chịu với mẹ vợ đâu.”
“À.” Cố Khanh Khanh có chút lo lắng: “Cẩu Thặng vốn không phải người thích cãi cọ.”
“Không sao, cha Tiêu Tiêu rất thích anh cả.” Sở Đại xách giỏ đồ đi cùng vợ về phía cổng đại viện. Hai anh em Đoàn Đoàn và Niên Niên đang ngồi xổm bên trạm gác, cúi người nhìn qua cánh cổng, xem mà anh cười thành tiếng.
Anh đưa giỏ đồ cho Cố Khanh Khanh, nói: “Hai đứa này chẳng sợ người lạ chút nào.”
Thích lảm nhảm lắm, cứ thấy ai là lại ríu ra ríu rít.
Cố Khanh Khanh mặt không đổi sắc: “Chẳng phải là giống anh sao.”
Người đàn ông nhướng mày, cười khẩy.
Giống anh à? Chậc.
Cũng không biết là giống ai nữa.