Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 501
Cập nhật lúc: 2025-03-30 07:50:38
Lượt xem: 4
"Được, em cũng đi ngủ một chút đi."
"Em biết rồi."
Hai anh em một trước một sau lên lầu, Cố Thanh Liệt đi lên phòng ở hồi nào giờ ở tầng ba.
Anh và Cố Xán Dương có khăn mặt, bàn chải đánh răng, quần áo và giày dép ở đây, Cố Khanh Khanh đã chuẩn bị sẵn sàng cho hai anh trai.
Anh đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, tiện tay kéo lấy một cái khăn lau mặt.
Nhìn vào gương thấy người râu ria xồm xoàm, anh cười khẽ: "Sao lại quên cạo râu thế này..."
Anh xoay người ngửi thử dưới cánh tay, mùi cơ thể đúng là gay mũi thật, vốn là ở Binh Đoàn cả một tuần chưa tắm rồi, còn ở trên tàu hai ngày.
Anh về lại phòng, mở tủ quần áo lấy ra bộ đồ ngủ, đi tắm, tắm xong cảm giác sảng khoái hơn nhiều.
Cố Khanh Khanh chưa ngủ, cô nhìn người đang ngủ trên giường, cô tắm rửa cho thoải mái, rồi gom đồ cho vào máy giặt.
Cô lấy quần áo từ trong túi hành lý ra, không cất vào tủ vì toàn là đồ phải giặt.
Cô tìm một bộ quần áo màu sáng đi vào phòng tắm.
Ngày xưa tóc cô rất dài, sau này vì chăm con không tiện buộc tóc nên đã cắt ngắn một đoạn, giờ tóc đã dài đến ngang eo.
Gội đầu xong, tắm rửa sạch sẽ, cô đang dùng khăn khô để lau tóc thì nghe thấy loáng thoáng có tiếng ai đó gọi hồ từ dưới lầu—
"Khanh Khanh! Có ở nhà không?"
Nghe giống giọng của Bùi Trúc.
Cô vội lau mặt, buộc tóc gọn gọn lại, mặc kệ tóc ướt xõa sau vai.
Nhanh chóng bước xuống lầu: "Ở đây!"
Bùi Trúc nghe thấy giọng cô, từ trong sân bước vào, tay xách một túi bánh ngọt, khuôn mặt tràn đầy niềm vui hô lên: "Khanh Khanh này! Cái phương thuốc của em thần kỳ thật đấy, mấy ngày nay chị chồng chị cứ cảm thấy buồn nôn muốn nôn, đi khám ở bệnh viện quân khu, có rồi!"
Vân Mộng Hạ Vũ
"À? Nhanh vậy sao?" Cố Khanh Khanh ngạc nhiên, nở nụ cười chân thành nói: "Chúc mừng nhé."
"Đúng vậy, quân y nói đã được hơn một tháng rồi." Bùi Trúc đặt đồ lên bàn trà, tự nhiên ngồi xuống: "Em mới về à? Chị thấy Sở tư lệnh dẫn cháu đi dạo ngoài kia, nên nghĩ qua đây báo tin mừng cho em."
"Đúng vậy, em vừa mới về nhà không lâu." Chị ngồi đi, để em pha cho chị tách trà. Nói rồi cô đi vào bếp.
"Không cần phiền phức đâu." Bùi Trúc nhanh chóng đứng dậy, nắm tay cô kéo cô ngồi xuống: "Chị vừa ở nhà chị chồng uống no nước rồi mới đến đây, không có khát."
"Em ngồi đi hai ta tâm sự xíu xíu, lát nữa chị phải đi chợ mua đồ ăn về nấu cơm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-501.html.]
Cố Khanh Khanh thuận theo ngồi xuống.
"Chị chồng chị muốn đích thân đến cảm ơn em mà mẹ chồng chị ấy quản nghiêm lắm, bảo chưa đủ ba tháng không được ra ngoài đi lại, theo lẽ thường chưa đầy ba tháng cũng không nên nói ra bên ngoài, cơ mà chị vẫn muốn báo cho em hay."
"Em hiểu, bảo chị ấy ở nhà nghỉ ngơi thật tốt nha." Cố Khanh Khanh nghĩ một lúc, nói: "Lúc nào đó rảnh em sẽ quan bên đấy thăm chị ấy." Bây giờ mối quan hệ giữa Sở Đại và Tiết Tư rất tốt, vợ anh ấy có thai, cô nên đến thăm.
"Vậy thì tốt quá, mẹ chồng chị ấy còn nói nhất định phải cảm ơn em, nói vài hôm nữa sẽ đến nhà em nói chuyện." Bùi Trúc cười rạng rỡ: "Hai ngày này, bà ấy bận việc, chuyện nhà họ Bạch, em biết chứ?"
"Vâng." Cố Khanh Khanh gật đầu.
"Con gái nhà họ Bạch sẽ kết hôn vào ngày mai, mẹ chồng chị chồng chị phải đến giúp đỡ, ngày mai họ tổ chức tiệc cưới, em có đi không?"
"Em chưa biết nữa." Cố Khanh Khanh lắc đầu: "Có lẽ chỉ có cha và cha nuôi em đi thôi."
"Ồ ồ." Bùi Trúc thấy em ấy không muốn nói thêm, liền nhớ ra chuyện cô con gái nhà họ Bạch thích Sở Đại, cô cười ngượng nhanh chóng đổi chủ đề.
Không ngồi lâu, cô đứng dậy: "Chị phải về rồi, chồng chị hôm nay nghỉ phép, chị để con ở nhà cho anh ấy trông, chị phải về đi chợ nấu cơm chứ không kịp nữa."
"Em tiễn chị." Cố Khanh Khanh tiễn người ra cổng, vừa vặn gặp hai người lớn và hai đứa nhỏ đi dạo chơi trở về.
"Tư lệnh." Bùi Trúc chỉ nhận ra Sở Uyên, không nhớ ra ông Tần, gật đầu chào rồi vội vã rời đi.
"Mẹ ~ "Niên Niên lắc lư túi bánh ngọt trong tay, cười híp cả mắt: "Ngọt ngào~"
"Ông nội lại dẫn các con đi mua đồ ăn à?" Cố Khanh Khanh cúi người nhéo nhẹ má con, mỉm cười: "Vừa nãy chưa no hả con?"
"Là thím Tiêu cho." Sở Uyên liếc nhìn góc đường lát đá xanh: "Vừa rồi nữ đồng chí đó trông có vẻ quen nhỉ, là người nhà họ Tiết?"
"Vâng, là vợ của em vợ Tiết Tư, chồng chị ấy là lính dù cùng đơn vị với anh trai con." Cố Khanh Khanh bế đứa con trai nhỏ lên, nhìn về phía ông Tần đang bế Đoàn Đoàn, cười nói: "Mới có vài ngày không gặp sao mà dính ông nội thế này."
Đoàn Đoàn vừa nhai bánh táo đỏ vừa kêu lên: "Ông nội~" miệng phun ra vụn bánh, rơi hết lên cổ áo ông Tần.
"Đứa trẻ này ..." Cố Khanh Khanh cười dở khóc dở.
"Không sao đâu." Ông Tần cười hiền: "Bọn chúng vẫn chưa buồn ngủ, con đã ngồi xe lâu rồi cũng mệt, cứ để bọn trẻ cho cha trông, con đi nghỉ ngơi đi."
Niên Niên cũng giơ tay: "Ông nội~" hai chân nhỏ đạp muốn xuống khỏi tay cô.
Cố Khanh Khanh thở dài, lại giao con cho Sở Uyên: "Hai đứa nhỏ bám người, không để ông nội nghỉ ngơi hả con."
Sở Uyên ôm cháu trai, dùng cằm cọ cọ lên mặt cháu trai: "Không sao, cha rảnh rỗi."
Cố Khanh Khanh nhìn con gần gũi với ông nội, trong lòng cô cũng vui. Thầm nghĩ lát nữa đi mua đồ ăn, rồi đến cung tiêu xã cắt thịt, mua thêm ít trứng, ra chợ mua thêm ít cá tôm.
Cẩu Đản bị thương, phải bồi bổ cho anh ấy, không biết có mua được xương ống không.