Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 500
Cập nhật lúc: 2025-03-30 07:50:36
Lượt xem: 4
Chỉ có bếp ăn của không quân là có tiêu chuẩn cao nhất, cả tư lệnh như Sở Uyên còn thường ăn ở nhà ăn bình thường.
Anh dự định sẽ giao tiền trợ cấp cho em gái, buổi sáng ăn ở nhà ăn, buổi trưa và tối về nhà ăn.
Sau khi đưa họ lên toa, Dư Phú Quý đ.ấ.m nhẹ vào vai Cố Thanh Liệt: “Đừng quên anh em ở Binh Đoàn Xây Dựng nhé.”
Cố Thanh Liệt cũng đ.ấ.m lại ông ấy một cái: “Làm sao mà quên được, khi nào rảnh tôi sẽ về thăm lão, không được à?"
“Được.” Dư Phú Quý cười tươi, kéo bà vợ đang nước mắt lưng tròng, dặn dò Cố Khanh Khanh: “Chú thím xuống đây, đến nơi đừng quên gửi điện báo nhé.”
“Vâng, Biết rồi, biết rồi.”
Dư Phú Quý và Tôn Thục Phân xuống tàu, đứng ở sân ga, cười vẫy tay chào họ.
Tàu dần dần khởi hành, Cố Khanh Khanh dựa vào cửa sổ, nước mắt lưng tròng vẫy tay với người bên dưới.
Không biết lần sau gặp lại là khi nào.
Sở Đại cũng khẽ gật đầu với Dư Phú Quý qua lớp cửa kính tàu, nhìn thấy bên cạnh là cô gái nhỏ đang khóc sướt mướt, anh thở dài, lấy từ túi ra chiếc khăn tay dùng để lau nước miếng cho con trai, đưa qua.
Cố Khanh Khanh vội vàng lau một cái rồi nhét lại vào tay anh, không nói một lời, quay mặt dựa vào vai Cố Xán Dương, im lặng không nói gì.
Cố Thanh Liệt ngồi cùng Sở Đại, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không lấy máy ảnh ra sớm, không chụp ảnh được với lão Chu, lão Trương, tức giận."
“Chuyện này là cậu làm sai thật,” Cố Thanh Liệt nói nhỏ: “Cơ mà hai cuộn phim đó cũng gần hết là Khanh Khanh dùng rồi, em ấy cũng có phần trách nhiệm chứ.”
“Có đúng không?” Sở Đại xoa xoa trán: “Thôi, cứ coi như là lỗi của tôi đi, lần sau nhất định sẽ chú ý.”
Cố Thanh Liệt bày tỏ sự đồng cảm: “Không sao đâu, xuống tàu nó sẽ quên ngay thôi.”
Không ngờ ngồi suốt hai ngày hai đêm trên tàu, đến khi đến ga Nam Dương, Cố Khanh Khanh vẫn không thèm để ý đến anh.
Cô bám lấy cánh tay Cố Xán Dương, theo sau anh trai rời khỏi ga tàu.
Cố Thanh Liệt quay sang nhìn người đàn ông đang bế Niên Niên: “Con bé giận thiệt à?"
“Xem thử cuối năm còn kỳ nghỉ nào để đưa cô ấy trở lại Binh Đoàn nữa không,” Sở Đại vỗ nhẹ lên lưng con trai, nói: “Cô ấy không chỉ giận vì chuyện bức ảnh, có thể còn vì không nỡ xa thím Dư.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-500.html.]
“Vậy à…” Cố Thanh Liệt gãi đầu: “Vậy tôi cũng không biết phải làm thế nào.”
Ánh mắt Sở Đại sâu thẳm, nghĩ thầm có thể còn một lý do nữa, những người mà cô ấy quen biết ở Binh Đoàn ngày càng ít đi, khiến lòng cô ấy nghẹn bữa giờ.
Tiểu Hủ qua lại đến đón họ mấy lần, cuối cùng cũng đợi được người, lái xe đưa cả đoàn người về quân khu.
Cố Xán Dương và Sở Đại đều phải đến đơn vị vào ngày mai, trở về đại viện, ăn cơm do Tiểu Hủ đi nhà ăn mang về, mọi người về phòng nghỉ ngơi hết.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thẩm Tuy sắc mặt có chút tái, ngồi trên tàu lâu nên không thoải mái, Cố Khanh Khanh liền bảo em ấy nhanh chóng đi ngủ: “Để bàn cho anh hai dọn dẹp là được.”
Đoàn Đoàn và Niên Niên đã ngủ đủ giấc trên tàu, sau khi ăn cháo xong đã được hai ông nội bế đi dạo bên ngoài rồi.
“Đi ngủ đi, để anh làm cho.” Cố Thanh Liệt xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay màu đồng rắn chắc, xếp chén đũa thành chồng, mang vào bếp.
“Chị à, em lên lầu đây.” Thẩm Tuy uống một ngụm nước, nói với Cố Khanh Khanh.
“Đi đi, nghỉ ngơi cho tốt, nếu có gì không ổn thì nói với chị, không chịu được thì đi trạm xá."
“Vâng.” Thẩm Tuy lên lầu, tiếng bước chân dần biến mất.
Cố Khanh Khanh lấy khăn lau bàn, định đi vào bếp rửa mặt rồi lên lầu ngủ bù.
Khói than trên tàu làm cô ngủ không yên.
“Đưa đây cho anh.” Cố Thanh Liệt nhìn em gái một cái, nhận lấy khăn lau, lau vài cái sạch cái bàn: "Chiều nay anh phải đến Tập đoàn Quân Dã Chiến, có lẽ sẽ bàn về việc phân nhà ở.”
Cố Khanh Khanh tựa vào bếp, liếc nhìn anh hai: “Anh tính ở ký túc xá à?"
“Không, anh chỉ nói trước với em vậy thôi, đương nhiên anh muốn ở cùng lão Sở rồi." Cố Thanh Liệt đặt chén đã rửa sạch sang một bên để ráo nước: “Nếu sau này gặp cô gái nào dịu dàng, muốn lập gia đình thì anh sẽ xin cấp nhà."
Cố Khanh Khanh cười khẩy: “Anh đúng là biết tính toán, anh nhìn bản thân mình đi, đen thui đen nhẻm như người rừng, có cô gái dịu dàng nào muốn gả cho anh không chứ.”
“Anh tốt mà, tiền trợ cấp cao, cô gái nào mà chẳng muốn?” Cố Thanh Liệt đắc ý nói: “Anh giờ mỗi tháng có một trăm hai mươi lăm đồng tiền lương, còn có ba mươi đồng trợ cấp nữa.”
Đó là đãi ngộ của Phó đoàn trưởng Dã chiến.
Cố Khanh Khanh im lặng một lúc, thật thà hỏi: "Sở Đại cũng là Phó đoàn trưởng, sao anh ấy mỗi tháng 175 đồng?"
“Hải quân và lục quân khác nhau chứ.” Cố Thanh Liệt không hiểu rõ: “Dù sao tiền đều đưa em giữ."
“Chính anh để dành tiền đó mà cưới cô vợ dịu dàng đi.” Cố Khanh Khanh cười khẩy: “Em có tiền rồi, không cần phải nghĩ đến em. Rửa xong rồi thì lên lầu ngủ đi, anh không phải mình đồng da sắt đâu, trên người còn vết thương chưa hồi phục."