Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 499

Cập nhật lúc: 2025-03-29 20:36:46
Lượt xem: 3

12 giờ 30, Dư Phú Quý từ nhà ăn trở về, mang theo một túi khoai lang khô: “Đây đều là loại phơi khá mềm, Đoàn Đoàn và Niên Niên có thể nhai được, tôi còn chiên chút khoai môn lát để ở bên trong. Trong hộp cơm có đựng mấy cái màn thầu, mọi người trên tàu còn phải tự mua cơm ăn.”

Bọn họ phải đi tàu hai ngày, thời tiết như bây giờ nếu mang cơm lên tàu thì chẳng mấy chốc sẽ bị thiu, Dư Phú Quý không chuẩn bị gì nhiều.

“Chú Dư à, nhiều quá rồi, khoai lang khô trước kia còn chưa ăn hết mà.” Cố Khanh Khanh nhìn túi khoai to này, buồn cười.

“Cầm lấy đi, cháu thường gửi đồ sang đây, chú cũng không biết đưa cái gì cho mọi người cái gì, ở đây cũng chẳng có gì tốt. Sở đại đội trưởng và Thanh Liệt ở đây lâu rồi cũng biết, cháu không chê là tốt rồi.” Tôn Thục Phân mở túi ra, chia khoai lang khô cho Đoàn Đoàn và Niên Niên.

Hai đứa nhỏ thấy cha gật đầu, đưa tay nhận lấy khoai lang khô không quên cảm ơn bà khiến Tôn Thục Phân cười vui vẻ.

Trong lúc nói chuyện mọi người đã ra đến sân huấn luyện bên ngoài, một chiếc ô tô dừng ở chỗ đó.

Dư Phú Quý và Sở Đại ngồi phía trước, những người còn lại ngồi ở hai hàng ghế sau.

Trên xe, Tôn Thục Phân còn nói: “Thím thật sự không nỡ để cháu đi.” Bà nắm lấy tay Cố Khanh Khanh, mắt ngấn lệ.

“Chúng ta sẽ gặp lại mà.” Cố Khanh Khanh nghĩ một lúc, rồi nói với Dư Phú Quý phía trước: “Chú Dư, gần đây có cửa hàng bách hóa nào không? Cháu muốn mua chút đồ.”

“Phải vòng qua ga tàu.” Dư Phú Quý quay tay lái: “Mua gì vậy?”

Sở Đại cũng quay lại nhìn cô.

“Cuộn phim.” Cố Khanh Khanh mỉm cười: “Chúng ta cùng chụp vài bức, khi rửa ra cháu sẽ gửi cho chú.”

Hai cuộn phim Sở Đại mang theo đều đã dùng hết.

Tôn Thục Phân nghe vậy vỗ vai Dư Phú Quý: “Đúng đúng đúng, đi mua cuộn phim, chúng ta cùng chụp một bức. Tiếc quá là Tiểu Thỏ và Tiểu Hứa phải đi học.” Hai đứa ăn trưa ở trường, không về nhà.

“Lần sau chụp cùng.” Cố Khanh Khanh cũng hơi tiết, cô không biết chồng đã mua máy ảnh, nếu biết thì hôm qua đã kéo hai đứa trẻ chụp ảnh lưu niệm rồi.

Không nhịn được liếc nhìn người đàn ông phía trước, Sở Đại nhìn thấy qua gương chiếu hậu vẻ không vui của cô, chột dạ gãi gãi mũi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thật không ngờ đến chuyện này.

Từ binh đoàn đến ga tàu mất khoảng nửa giờ, Dư Phú Quý lại lái thêm mười mấy phút, đến cửa hàng bách hóa ở thành phố Biên.

Cố Khanh Khanh và Sở Đại xuống xe, mua cuộn phim và một ít đồ ăn vặt, đồ chơi mang ra, bỏ vào cốp xe.

“Sao mua nhiều đồ vậy...” Tôn Thục Phân thở dài: “Không cần mua cho Tiểu Thỏ và Tiểu Hứa đâu, chúng nó có đồ ăn, đồ uống đầy đủ, kẹo cháu mang còn nửa túi lớn kìa.” Bà cất kỹ lắm, giấu trên tủ.

“Không có nhiều lắm đâu, lần này về cháu cũng chưa kịp tạm biệt Tiểu Thỏ và Tiểu Hứa, thím à, đến khi hai đứa tan học, làm phiền thím giúp cháu dỗ dành chúng nhé.” Cố Khanh Khanh cười nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-499.html.]

“Con bé này, nói chuyện đúng là dễ nghe.” Tôn Thục Phân thở dài, rồi đưa tay ôm con bé: “Về lại quân khu phải bảo trọng sức khỏe, giữ liên lạc thường xuyên, thím sẽ bảo Tiểu Thỏ và Tiểu Hứa viết thư cho các cháu.”

“Vâng!”

Dư Phú Quý lại lái xe đưa họ đến ga tàu, mọi người cùng xuống xe, Sở Đại lắp cuộn phim vào máy ảnh, thấy nhân viên tàu ở cửa ra vào, anh tiến lại gần: “Đồng chí, có thể phiền anh chụp giúp chúng tôi một bức ảnh được không?”

Nhân viên bảo vệ nhìn quân phục trên người Dư Phú Quý, rồi nhìn biển số xe quân đội, lập tức nở nụ cười: “Được được.”

Sở Đại hướng dẫn đồng chí nhân viên bảo vệ cách sử dụng máy ảnh, anh bước đến cửa ga, đứng sau vợ.

Thẩm Tuy, Cố Khanh Khanh, Tôn Thục Phân và Dư Phú Quý đứng ở phía trước, ba người đàn ông cao lớn, Cố Xán Dương và Cố Thanh Liệt mỗi người bế một đứa nhỏ, Sở Đại đứng giữa họ.

Nhân viên bảo vệ chụp liên tiếp vài tấm, cuối cùng còn cố tình đứng xa hơn một chút để chụp cả chữ "Ga tàu xây dựng."

“Xong rồi, đồng chí.” Nhân viên bảo vệ trả lại máy ảnh.

“Cảm ơn anh.” Sở Đại nhìn lướt qua rồi cất máy ảnh đi.

“Đừng khách khí!”

Dư Phú Quý vác một túi khoai lang khô, tiễn họ vào ga.

Tôn Thục Phân khoác tay Cố Khanh Khanh: “Khi đến quân khu nhất định phải gửi điện báo nhé phải gửi thím mới yên tâm."

“Cháu biết rồi.” Cố Khanh Khanh ôm Tôn Thục Phân, hít một hơi sâu: “Khi rửa xong ảnh cháu sẽ gửi cho thím."

Quan Huân và Chính ủy Từ cũng sắp phải rời khỏi binh đoàn, Cố Khanh Khanh càng nghĩ càng thấy không vui, nếu có thể chụp chung một tấm với chú Trương và chú Chu thì tốt quá.

“Mau lên tàu đi,” Dư Phú Quý cười ngây ngô: “Không cần phải quá buồn đâu, tôi và lão Trương lão Chu đều đã đến tuổi, giải ngũ chuyển ngành chỉ là chuyện vài năm nữa thôi, đến lúc đó sẽ đến quân khu thăm mọi người mà.”

“Vâng.” Cố Khanh Khanh hít mũi, nở nụ cười rạng rỡ: “Vậy nhất định mọi người phải đến nha."

“Chắc chắn sẽ đến.”

Cố Thanh Liệt bế cháu trai bằng một tay, tay trái đặt lên vai Dư Phú Quý vỗ vỗ hai cái: "Ở quân khu không được ăn khoai lang hấp hầm khoai tây của lão chắc tôi phải nhớ lắm đấy."

Dư Phú Quý cười hề hề: “Quân khu có đồ ăn ngon, cậu sang đó hưởng phúc đi, nếu không thì xin cấp trên ở lại Binh Đoàn tiếp tục gặm khoai tây.”

“Thôi thôi.” Cố Thanh Liệt vội vàng xua tay, cười tươi: “Tôi thà đi ăn cá thịt còn hơn.”

Quân khu có đồ ăn ngon hơn thành phố Biên một chút, vì gần biển nên thường có cá tôm để ăn, thịt heo không ăn mấy, còn bánh màn thầu trắng đừng nghĩ, nơi nào cũng như nhau, lương thực khan hiếm.

Loading...