Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 498
Cập nhật lúc: 2025-03-29 20:36:44
Lượt xem: 2
Khi lạc đà biến mất trong sa mạc mênh mông, Sở Đại lái xe đưa họ đến hồ gần đó chơi một lúc, đến 11 giờ rưỡi, cả đoàn người theo đường cũ về lại Binh Đoàn.
Bọn họ xuống xe, Cố Thanh Liệt lái xe quân sự về doanh trại để hoàn thành thủ tục nhập kho, sau đó cùng nhau trở về khu dành cho gia đình quân nhân.
Đồ đạc của anh đã được thu dọn rồi, đặt trong phòng của Cố Khanh Khanh.
Một chiếc túi màu xanh quân đội, nhìn có vẻ xẹp xẹp không có nhiều đồ bên trong.
"Em có thể xem được không anh?" Cố Khanh Khanh hỏi.
"Xem đi, chúng ta có phải người ngoài đâu." Cố Thanh Liệt không bận tâm, lấy từ gói giấy dầu ra một miếng bánh táo đỏ, bẻ một nửa đưa cho Niên Niên đang ngồi trên chân mình.
Hai cậu cháu ăn uống giống hệt nhau, còn l.i.ế.m miếng bánh vụn ở khóe miệng.
Cố Khanh Khanh kéo khóa, thấy bên trong chỉ có vài bộ quân phục thường phục, gấp gọn gàng, trên đó có mấy cái mụn vá.
Còn hai bộ quân phục, nhìn cũng cũ rồi, có một bộ mới dùng cho những ngày quan trọng.
"Sao chỉ có mấy bộ quần áo thế?"
"Đây là đồ mùa hè, đồ mùa đông anh để lại cho lão Dư rồi, đồ dày hơn để giữ ấm, mấy bộ đồ của hắn còn cũ hơn của anh, kéo một cái là rách. Cố Thanh Liệt tựa vào lưng ghế phía sau: "Thời tiết ở quân khu nóng, có vài bộ đồ là đủ rồi, quân đội sẽ phát lại quân phục khi cần, với lại em đã chuẩn bị thường phục cho anh mà."
"Được đi." Cố Khanh Khanh không tranh cãi với anh làm gì.
Bởi vì Cẩu Đản nói cũng đúng.
Trong túi hành lý còn có hai cái cốc tráng men, một chiếc bàn chải đánh răng sờn, không thấy có kem đánh răng và xà phòng.
Cố Khanh Khanh nghĩ, với tính cách của Cẩu Đản, có thể là không dùng hoặc đã tặng người khác.
Cô nghĩ khả năng không dùng lớn hơn, anh hai sống quá cẩu thả.
Mười ngày nửa tháng mới tắm một lần là chuyện bình thường, ở đảo và quân khu nếu không bị Sở Đại thúc giục, anh ấy lười tắm lắm.
Thói quen ở Binh Đoàn thiếu nước, không thể thích ứng trong thời gian ngắn, Cố Khanh Khanh hiểu suy nghĩ này.
Khi từ đảo về, cô còn để nước rửa rau lại để rửa bát, sau đó dùng để dội toilet hoặc tưới cây.
"Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?" Tôn Thục Phân đến nhìn qua: "Cơm canh thím đã chuẩn bị xong rồi, ban đầu tưởng mọi người ở thêm một ngày, xem ra về sau đợi lão Dư về hưu mới có cơ hội đi thăm mọi người."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-498.html.]
"Thường xuyên liên lạc bằng điện báo mà." Cố Khanh Khanh kéo lại khóa, ôm Tôn Thục Phân: "Cháu sẽ viết thư lại đây thường xuyên, chú Dư và Tiểu Thỏ đọc được mà. Tiểu Thỏ chẳng phải nói lớn lên muốn vào đoàn văn công ở quân khu phương Nam sao, em ở quân khu chờ con bé."
Tôn Thục Phân ôm Cố Khanh Khanh, mắt ngấn lệ: "Được, đến lúc đó nhà thím sẽ đưa Tiểu Thỏ qua, khi Tiểu Húc lớn lên cũng cho nó đi lính, hai chị em đều ở lại quân khu."
"Vâng." Cố Khanh Khanh mỉm cười: "Thím à, biết đâu sau này chúng ta còn tới đây nữa, muốn gặp thì sẽ gặp được thôi. Hơn nữa, nhà mẹ đẻ thím hai cháu cùng một thôn với chú Dư, sau này chú Dư chuyển nghề về quê, tết cháu có thể sang thăm thím mà."
"Đúng! Đúng." Tôn Thục Phân dùng tay áo lau nước mắt: "Lúc đó cả nhà cháu đến thăm cũng được, nhà ở quê rộng, nhà gạch có tận mấy phòng trống."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Được." Cố Khanh Khanh đồng ý ngay.
"Vậy chúng ta đi ăn cơm thôi." Lão Dư còn bận ở nhà ăn, đợi các mọi người ăn xong, ông ấy về lái xe đưa mọi người ra nhà ga, thím cũng theo đi tiễn."
"Vâng." Cố Khanh Khanh gật đầu cười: "Hai ngày này làm phiền thím rồi."
"Nói gì thế, thím thấy Khanh Khanh thím vui lắm, mong sao cháu mang hai đứa nhỏ về đây nhiều hơn." Tôn Thục Phân khoác tay cô đi ra ngoài: "Thanh Liệt! Sở đại đội trưởng, đừng ngồi đó nữa, đi gọi hai người kia đến ăn cơm."
"Vâng! Được." Cố Thanh Liệt nhanh chóng đáp lời, bế Niên Niên đứng dậy, dùng ngón tay lau sạch vụn bánh ở khóe miệng: "Nhóc con tham ăn, ăn cơm thôi, ăn xong lại phải ngồi xe."
Anh quay đầu hỏi người đàn ông phía sau: "Đồ ăn vặt còn nhiều không? Không đủ thì lát nữa ghé cung tiêu xã gần ga tàu mua, ngồi xe lâu vậy rất mệt."
"Không còn nhiều." Sở Đại không vội vàng theo sau: "Đi mua thêm đi, mua thêm một ít để lão Dư mang về cho hai đứa nhỏ."
"Được, tôi cũng nghĩ vậy."
Họ sang phòng bên gọi Thẩm Tuy và Cố Xán Dương, Đoàn Đoàn chơi cả buổi sáng mệt quá, bây giờ có chút ủ rũ, dựa vào vai cậu cả ngủ gà ngủ gật, mí mắt nặng trĩu.
Nghe thấy giọng của cha, đứa trẻ ngẩng đầu lên nhìn một cái, rồi nhanh chóng mơ màng buồn ngủ.
“Chơi ở đồi cát vui quá mà.” Sở Đại lắc đầu.
“Vẫn phải cho ăn một chút rồi mới để nó ngủ.” Cố Thanh Liệt vỗ vỗ vào m.ô.n.g Niên Niên: “Tiểu Bảo của chúng ta tinh thần hơn Đại Bảo ha, về sau mỗi buổi sáng cậu dẫn hai đứa đi tập thể dụng được không?"
Sở Đại liếc nhìn cậu ấy một cái: "Với cấp bậc của cậu có thể xin ở riêng rồi, chắc ở khu nhà quân nhân quân dã chiến. Đến quân khu chúng ta ở cùng nhau hay xin ở riêng?"
“Ở với cậu đi, tạm thời tôi chưa nghĩ đến chuyện lập gia đình, có thể ở bên cạnh Đoàn Đoàn và Niên Niên thêm vài năm nữa.” Cố Thanh Liệt hôn má Niên Niên một cái.
Thấy Niên Niên dùng mu bàn tay chùi nước miếng trên mặt, anh giả vờ đáng thương: “Tiểu Bảo chê cậu rồi.”
Niên Niên chớp chớp mắt, dưới ánh mắt xem kịch vui của cha, cậu nhóc ôm mặt cậu, hôn một cái.