Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 497
Cập nhật lúc: 2025-03-29 20:36:42
Lượt xem: 2
Sau khi nói vài câu xã giao, ông bác vẫn phải đi đến làng khác để vận chuyển đồ, để lại ba con lạc đà cho họ rồi rời đi.
Cố Khanh Khanh nghe hết những gì họ nói, nhìn những nhóc con vui vẻ trên lưng lạc đà xa xa, cô nói với anh: "Chúng ta qua chụp vài bức ảnh nhé? Chơi thêm một lúc nữa rồi về Binh Đoàn, trưa đến nhà thím Dư ăn trưa rồi đi thẳng ra ga tàu."
"Được, nghe em." Sở Đại không có ý kiến, bỏ chìa khóa xe vào túi quần, theo sau vợ và anh vợ đi tới.
Cát mềm mịn, mỗi bước đi lún rất sâu, vì gió lớn, dấu chân nhanh chóng bị cát che phủ.
Cố Thanh Liệt rất hứng thú với máy ảnh, sau khi nghịch một hồi với Cẩu Thặng, lùi lại hai ba mét, chỉ huy: "Các em lại gần nhau, Đoàn Đoàn, Niên Niên và A Tuy cứ ở trên lưng lạc đà, đừng xuống, anh cả thì lại gần Khanh Khanh một chút."
Hai nhóc con cùng Thẩm Tuy cưỡi trên lưng lạc đà, Cố Khanh Khanh đứng ở giữa, hai người đàn ông mỗi người đứng một bên, bảo vệ nhóc con bên cạnh.
Thẩm Tuy cưỡi lạc đà bên cạnh Niên Niên, hai con lạc đà đi song song nhau, nhóc con còn muốn đưa tay chạm vào cậu.
Sở Đại kéo nhóc lại: "Ngồi yên, nhìn phía trước, chụp ảnh nào con trai ngốc."
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Thanh Liệt chụp liên tục vài bức, sau đó đưa máy ảnh cho Thẩm Tuy để em ấy chụp, mọi người lần lượt cầm máy ảnh chụp một lần, rồi chụp phong cảnh sa mạc, dùng hết hai cuộn phim.
"Một cuộn phim mười hai đồng nhỉ?" Cố Khanh Khanh cất máy ảnh, hỏi: "Rửa một cuộn hình như cũng mất mười hai đồng."
Cô đếm ngón tay: "Vậy là tốn bốn mươi tám đồng rồi đó."
Cô tiếc tiền, lương nhà máy quốc doanh có hai mươi ba đồng một tháng thôi.
Thật ra chi tiêu nhà cô rất lớn, mỗi ngày ba đứa trẻ uống sữa tươi, thịt trứng không thể thiếu, gạo trắng, dầu muối và các gia vị khác cộng thêm đồ ăn vặt. Mỗi tháng cô không tính toán là tổng cộng tiêu hết bao nhiêu tiền, cơ mà thấy nhiều rất nhiều tiền.
Trợ cấp cao nhất là của Sở Uyên, hơn ba trăm, sau đó là của ông Tần, gần ba trăm, cuối cùng là của Sở Đại, gần hai trăm.
Tất cả số tiền đó đều ở trong tay cô.
Hai anh trai thỉnh thoảng cũng đưa tiền cho cô, Cố Khanh Khanh không còn tính xem mình có bao nhiêu tiền, mỗi tháng đều có tiền bổ sung.
Lương thực, thịt và vải là do ba người đàn ông kiếm được, những thứ này thường đủ dùng.
Đoàn Đoàn, Niên Niên được nuôi dưỡng rất tốt, mỗi ngày đều có trứng hấp, thịt. Cộng thêm nhà có hai người lớn tuổi cần bồi bổ dinh dưỡng, Cố Khanh Khanh muốn bổ xung dinh dưỡng cho cha nên muốn nấu thêm thịt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-497.html.]
Sữa tươi hiện nay không phải ai cũng uống được, hoặc là trẻ mới sinh có giấy chứng nhận của bệnh viện, hoặc là cán bộ hưu trí có định mức hàng tháng.
Ông Tần thực ra có định mức, ông không dùng, Đoàn Đoàn, Niên Niên là Sở Đại tìm mối quan hệ để cung cấp sữa tươi.
Thấy vợ nhíu mày suy nghĩ, Sở Đại tưởng cô tiếc tiền cuộn phim, giơ tay vuốt mái tóc bị gió thổi rỗi ra sau tai: "Đừng nhíu mày, chồng em kiếm được tiền, mình không cần tiếc số tiền đó."
Cố Khanh Khanh hoàn hôn, đầu dụi vào lòng bàn tay anh, mặt mày nhu hòa: "Em không tiếc tiền, chỉ nghĩ là về nhà sẽ bồi bổ dinh dưỡng cho các anh, không thể để Đoàn Đoàn, Niên Niên ăn thịt trứng mãi."
"Nghe lời em, em làm gì chúng ta ăn nấy, nếu tiền không đủ thì nói, anh sẽ nghĩ cách."
Cố Khanh Khanh bật cười, ngước nhìn cằm lún phún râu của anh: "Nhà mình không thiếu tiền anh à, chỉ thấy anh vất vả quá thôi."
Sở Đại xoa đầu vợ: "Không làm em tủi thân là được."
Cố Khanh Khanh nhìn lén Cố Thanh Liệt đang nói cười không xa, duỗi tay ôm lấy eo của anh, đầu dụi vào cổ anh, nhẹ nhàng nói: "Gả cho anh em chưa từng tủi thân, thật đấy, anh đối xử với em rất tốt, rất tốt, cha cũng rất thương em, cha và cha nuôi mỗi ngày về đều mang Đoàn Đoàn, Niên Niên đi, em biết là để em có thời gian nghỉ ngơi."
"Còn có trước kia em ở cữ, hai nhóc con đều do anh và A Tuy chăm sóc, sau này khi có thời gian các anh cũng thường xuyên bế con, thím Dư hỏi em có bị bệnh hậu sản gì không, nói là trong lúc ở cữ ôm con nhiều tay sẽ đau, cơ mà lúc đó em rất ít phải bế con."
Lúc đó Cẩu Đản còn ở đảo, ba người đàn ông thay nhau chăm sóc con giúp cô, cô thật sự không có áp lực gì.
Bây giờ càng tốt hơn, nhà họ Cố có nhiều người ở quân khu, Đoàn Đoàn, Niên Niên rất thân thiết với các cậu, các nhóc con đã lớn hơn, có cha nuôi dạy bảo.
Cô rất thoải mái, mỗi ngày chỉ giặt giũ phơi phóng quần áo, mang chăn ra phơi nắng, rồi nấu ăn, trò chuyện với các chị em ở quân khu.
Cô đã nói với anh Kiến Quốc và anh Vệ Đông rằng sau này không cần mang rau nữa, cô sẽ dẫn Đoàn Đoàn, Niên Niên đi chợ đồ ăn.
Như vậy có thể nói chuyện với các chị dâu nhiều hơn, mỗi ngày nghe được nhiều chuyện thú vị, xung quanh có khu công viên nào chơi vui cô cũng biết.
Chờ quay lại quân khu, nếu A Tuy được nghỉ, cô sẽ dẫn các con đi dạo công viên, số tiền mua vé vào cửa cô không có tiếc, giờ mua được máy ảnh rồi, phải phát huy tác dụng của nó.
Phải dẫn cha và cha nuôi đi cùng, cả nhà cùng nhau điền đầy album ảnh.
Sở Đại cúi đầu, dùng cằm chạm vào trán vợ, bất chợt cười: "Anh luôn sợ mình làm chưa đủ tốt, nếu em có điều gì không hài lòng thì nhất định phải nói ra để anh sửa."
"Không có điều gì không hài lòng cả." Lông mi của Cố Khanh Khanh khẽ rung: "Anh là người chồng tốt, là người cha tốt, anh rất tuyệt vời."
Anh nhoẻn miệng cười, cằm cọ cọ vào trán vợ.