Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 496

Cập nhật lúc: 2025-03-29 20:36:40
Lượt xem: 0

Cố Thanh Liệt ôm cháu ngoại, tay trái bám vào thanh ngang xe, lỗ tai nghe thấy âm thanh quen thuộc, anh la lên: "Tiếng chuông lạc đà."

Cố Xán Dương lơ đãng ngẩng đầu, từ cuối sa mạc thấy một đoàn lạc đà đi tới, nếu không nhìn kỹ sẽ nghĩ là kiến vì quá xa.

Tiếng chuông lạc đà du dương từ xa vọng lại, Đoàn Đoàn nghiêng đầu hỏi: "Cậu cậu ~ con sâu?"

"Không phải con sâu." Người đàn ông nhấc cậu bé lên cao, để nhóc con nhìn rõ hơn: "Là lạc đà."

"Lạc lạc!" Cậu bé lặp lại, thắc mắc: "Lạc lạc là gì? Cậu cậu ~"

Cố Thanh Liệt đứng bên cạnh cười thả ga: "Đoàn Đoàn nhà chúng ta đúng là phát âm không rõ ràng gì cả, chỗ cần rõ thì lại không rõ."

Niên Niên trong lòng anh tò mò bám vào lan can, đứng trên chân cậu mà vẫn nhón chân: "Cậu cậu ~ Niên Niên muốn xem lạc đà ~ nâng cao cao!"

"Được, cậu sẽ nâng Niên Niên cao cao." Cố Thanh Liệt cười lớn, dùng lực nhẹ nhàng đặt nhóc con lên vai mình.

Niên Niên không hề sợ, mắt to tròn đen láy nhìn phía trước, vỗ tay: "Lạc đà! Chơi với Niên Niên~"

Cậu bé rất tin tưởng cậu mình, không sợ bị ngã xuống, tiếng cười trong trẻo vang vọng trên sa mạc.

Cố Khanh Khanh cũng nhìn thấy đàn lạc đà và bóng dáng một người còng lưng dẫn đầu, có lẽ vẫn là ông bác đó.

Mặt mày cô hớn hở: "Có vẻ chúng ta may mắn ghê á anh." Đến trễ chút nữa có lẽ sẽ không gặp được.

Sở Đại cười, tìm chỗ đỗ xe.

Hai đứa nhỏ không chờ đợi được nữa, từ xe nhảy xuống, chạy tung tăng trên sa mạc, ngã xuống để lại một hố cát, rồi lại đứng dậy, hớn hở chạy về hướng lạc đà.

Thẩm Tuy và Cố Thanh Liệt theo sau, sợ hai nhóc con sẽ chạy mất tăm.

Sở Đại từ thùng xe phía sau lấy ra túi hành lý đen, quần áo của Thẩm Tuy đã được lấy ra, bên trong là tã và bình sữa, sữa bột của hai nhóc con, cùng với một bình nước ấm.

Còn có vài món bánh ngọt bọc giấy da bò, sợ hai đứa nhỏ đói quấy khóc.

Dưới cùng là chiếc máy ảnh màu đen hiệu Đông Phong.

Anh cầm lên, đưa cho vợ ở phía sau lưng mình.

Cố Khanh Khanh cầm máy, nghịch một hồi mà không biết dùng, lại tựa lưng vào cửa xe, khoanh tay nhìn về phía trước.

"Anh, anh xem cái này dùng thế nào?"

Cố Xán Dương liếc nhìn một cái, từ tay cô cầm lấy máy ảnh, từ tốn: "Đây là nút chụp, đưa cuộn phim cho anh."

Cố Khanh Khanh vội đưa qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-496.html.]

Sở Đại nhướng mày, cô nàng này có ý gì đây, nghĩ anh không biết dùng cứ thể bỏ qua anh luôn sao?

Được thôi.

Ông bác kia bước chậm rãi nhưng rất vững, thấy có xe thì biết là người của binh đoàn, ông dẫn lạc đà qua hỏi có cần giúp gì không.

Hai nhóc con thấy lạc đà to lớn, mắt sáng rực, kéo quần Cố Thanh Liệt không ngừng: "Cậu cậu! Lạc đà!"

"Ừ lạc đà, lạc đà." Cố Thanh Liệt cười, chào ông bác, rồi đặt cháu lên yên lạc đà: "Niên Niên cưỡi lạc đà nhé."

Anh quen ông bác, không cần nói nhiều.

Đoàn Đoàn thấy em trai được ngồi mình không thể ngồi yên, vẫy tay: "Cậu cậu ! Cậu cậu!"

Cố Thanh Liệt lại bế nhóc lên con lạc đà khác, hỏi Thẩm Tuy: "Muốn cưỡi không?"

Mắt Thẩm Tuy lộ vẻ hào hứng mà vẫn lắc đầu: "Em sẽ coi chừng Niên Niên."

"Không cần lo, nó bám chặt yên lạc đà rồi." Cố Thanh Liệt nhìn lại, thấy nhóc con ôm chặt vào bướu lạc đà, mắt không chút sợ hãi gì chỉ có hứng thú.

Dù không đứng cạnh ánh mắt anh vẫn lia để ý hai đứa nhỏ, nếu có gì bất ngờ sẽ sẵn sàng ứng phó.

Thẩm Tuy tuy cao leo lên lạc đà vẫn khó khăn, đang nghĩ cách leo lên Cố Thanh Liệt đã nắm eo em ấy, nhấc người lên, Thẩm Tuy ngồi ổn định trên yên.

Cố Thanh Liệt cao lớn, Thẩm Tuy ngồi trên lạc đà mới hơn anh một chút, anh cười hiền: "Có gì cứ gọi anh nhé."

Nghe ra ý tứ của anh, lòng Thẩm Tuy ấm áp, gật đầu: "Cảm ơn anh hai."

"Anh em trong nhà, khách sáo gì." Cố Thanh Liệt gãi đầu, dắt lạc đà của Niên Niên đến bên cạnh Đoàn Đoàn, đi song song với nhau.

"Sở đại đội trưởng!" Ông bác bước nhanh hơn, đến trước xe tải, hơi thở dốc: "Đúng là cậu thật."

Nhìn thoáng qua đã thấy giống mà không dám chắc.

Hai năm trước Sở Đại điều đi mà ông không biết, sau gặp các chiến sĩ Binh Đoàn đến đây huấn luyện dã ngoại, ông hỏi sao lâu rồi không thấy Sở đại đội trưởng, lúc này ông mới biết người đã được điều đi rồi."

"Tôi nghĩ sẽ khó gặp lại cậu." Ông đã có tuổi, người mà đã điều đi khỏi Binh Đoàn rất ít khi trở về.

"Ngài vẫn khỏe mạnh, tinh thần phấn chấn như thế." Sở Đại từ túi hành lý lấy một bình nước quân đội màu xanh đưa ông: "Uống nước đi cho đỡ mệt."

"Không cần không cần, tôi có." Ông bác đeo bình nước cũ bên hông, mở ra uống ừng ực nửa bình, ánh mắt hướng đến hai người đang nghịch máy ảnh đằng kia, hơi giật mình.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Là cô gái lần trước à?" Hai năm trước Sở đại đội trưởng hình như có mang cô gái này đến cưỡi lạc đà mà.

"Phải." Sở Đại ngón tay móc vào dây bình nước xanh quân đội, mắt cười: "Giờ là vợ tôi, đưa cô ấy về thăm Binh Đoàn."

Loading...