Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 495
Cập nhật lúc: 2025-03-29 20:36:38
Lượt xem: 2
Hai vợ chồng lề mề hơn nửa tiếng mới ra khỏi phòng, những người khác đã ăn sáng xong từ lâu, Tôn Thục Phân để phần cơm cho họ, nhìn Cố Khanh Khanh với ánh mắt “người từng trải”.
Cố Khanh Khanh định giải thích, mà thôi sợ thím ấy càng hiểu lầm, dứt khoát kệ luôn."
"Tiểu Thỏ và Tiểu Húc đâu rồi?" Cô nhìn quanh.
"Đi học rồi, hai đứa hôm nay không muốn đi đâu, cứ nhắc mãi muốn chơi với Đoàn Đoàn và Niên Niên."
Cố Khanh Khanh cầm chặt đũa, ngại ngùng nói: "Thím ơi, chiều nay chúng cháu phải ra ga, có lẽ..."
"Không có việc gì, không có việc gì đâu." Tôn Thục Phân tuy có chút không nỡ, nhưng cũng hiểu: "Hôm qua thím nghe Sở đại đội trưởng nói rồi, A Tuy bị dị ứng khí hậu, mới đến nơi này không dễ thích nghi."
Sở Đại ngồi cạnh Cố Khanh Khanh, tiện tay lấy cái màn thầu, bẻ một nửa đặt vào chén của cô.
Cố Khanh Khanh gắp miếng dưa muối ăn cùng màn thầu: "Lúc mới đến đây cháu cũng không quen lắm mà không phản ứng mạnh như em ấy, thể chất A Tuy không tốt lắm."
Lúc ở đảo em ấy còn kém hơn, có thể do hồi nhỏ không đủ dinh dưỡng, thường xuyên bệnh, luôn phải vào trạm y tế.
"Nên phải bồi bổ nhiều, thường xuyên cho ăn thịt, để chúng rèn luyện thêm, như Tiểu Húc nhà thím mỗi ngày chạy nhảy với các chiến sĩ, thân thể khỏe mạnh, cảm cúm cũng hiếm.”
"Ăn nhiều mà, Sở Đại còn đặt sữa tươi cho ba đứa. Hiện giờ đã khá hơn trước, hồi trước thật sự gầy quá." Cố Khanh Khanh nghĩ lại mà thấy xót xa.
Nói chuyện một lúc, ăn sáng xong, Cố Khanh Khanh giúp dọn dẹp bát đũa sau đó ra cổng đợi chồng.
Sở Đại lái một chiếc xe tải nhỏ ra ngoài, thùng xe phía sau có thể chở người, không có mái che, Cố Xán Dương và Cố Thanh Liệt ôm hai đứa nhỏ ngồi ở đó, một tay bám vào thành xe.
So với ngồi trong xe, Thẩm Tuy thích ngồi ngoài hơn, thoáng gió hơn, nên cũng ngồi phía sau.
Cố Khanh Khanh mở cửa xe, bước lên.
"Vẫn đi chỗ cũ hả anh?" Cô đóng cửa, nghiêng đầu hỏi.
"Ừ, không biết đoàn lạc đà của ông bác đấy còn không, nếu không có thì chúng ta đành quay về." Sở Đại vững vàng lái xe rẽ khỏi binh đoàn.
Đã hai năm rồi, cảnh vật không thay đổi nhiều, ấy thế mà người đổi thay khá nhiều.
Cố Khanh Khanh hạ cửa sổ, nheo mắt nhìn phong cảnh dọc đường.
Nắng buổi sáng không quá gay gắt, gió sớm mát mẻ, anh lái xe chậm, chỉ cuốn lên chút bụi nhỏ.
Phía sau vang lên tiếng cười trong trẻo của Cố Thanh Liệt và tiếng đùa nghịch của hai đứa nhỏ, Niên Niên biết không thể đá cậu nên cứ lắc hai cái tay, tiếng cười vang như chuông bạc.
Cố Khanh Khanh nhớ lại hai năm trước, tiếng chuông lạc đà từ xa vọng lại cùng bóng dáng người dắt lạc đà dài mảnh.
Cô vô thức quay đầu, nhìn khuôn mặt nghiêng của anh tự dưng bật cười.
Sở Đại nhìn thoáng qua vợ, cũng cong khóe môi.
Càng đi xa, cây cối càng thưa thớt, trước mắt chỉ còn cát vàng trải dài, không thấy bờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-495.html.]
Một mặt trời đỏ như lửa trên sa mạc, cô khẽ giơ tay, từ góc nhìn này, tưởng như có thể với tới.
"Anh ơi." Cô cất tiếng gọi.
"Ừ."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Em quên mua máy ảnh rồi." Cô có chút tiếc nuối.
"Anh mang theo rồi." Anh tăng tốc, để tránh bánh xe bị lún vào cát.
"Hả?" Cố Khanh Khanh ngạc nhiên quay đầu nhìn anh: "Anh mua khi nào vậy? Sao em không biết?"
"Trước đó nghe em nhắc nên anh nhờ người mua, trước khi đi binh đoàn mới nhận được." Anh cười: "A Tuy nói giấu trong túi quần áo của em ấy, để làm em bất ngờ."
Cố Khanh Khanh: "... Dưới tã của Đoàn Đoàn, Niên Niên?"
"Chắc vậy." Anh không rõ lắm, Thẩm Tuy giấu.
Cô xoa trán: "Bảo sao tối qua em lấy đồ cho con thấy cái gì cấn cấn tay."
Anh chỉ cười.
Cố Khanh Khanh lẩm bẩm, mắt sáng long lanh nhìn anh: "Anh, em thấy anh thật tuyệt vời."
"Sao lại nói vậy?"
“Lời em nói anh đều ghi nhớ, em muốn gì anh cũng làm cho em.” Cố Khanh Khanh cười tít mắt: "Anh nói sao anh tốt thế nhỉ."
"Hồi trước không tốt như vậy, lấy vợ rồi mới từ từ học." Sở Đại liếc qua hàng cây bạch dương ngoài cửa sổ, ước tính sắp đến hồ: "Lấy anh em chịu khổ rồi, không nỡ để em thiệt thòi thêm nữa."
Cố Khanh Khanh mở miệng, muốn nói gì đó mà không nói được thành lời, ánh mắt dừng lại trên cổ tay gầy của anh.
Anh mặc chiếc áo vải bông đen mẹ Tiểu Hoan làm cho lúc còn trên đảo, lúc ấy Cố Khanh Khanh nghĩ trong nhà chỉ có anh mặc được màu tối.
Tay áo xắn lên hai lần, lộ ra cổ tay trắng trẻo.
Anh gầy nhưng vững chãi chống đỡ cả gia đình, ở bên anh cô luôn thấy an tâm.
Chưa từng bị thiệt thòi.
Cô nắm lấy cổ tay anh, dịu dàng nói: "Anh ơi, em sẽ đối xử tốt với anh."
Anh cúi nhìn bàn tay mảnh khảnh của vợ, để yên cho cô đặt tay lên tay mình, cười nhạt: "Anh không tin em."
Giây phút này tình cảm đong đầy, chỉ một giây sau có thể vì hai đứa nhỏ mà trở mặt không nhận người.
Sở Đại không nhớ nổi bao nhiêu lần vợ vì buột miệng nói những lời ngọt ngào xong rồi quên ngay.
"Em nghiêm túc mà." Cô nghiêm mặt: "Về nhà em sẽ hầm canh, nấu cháo bồi bổ cho anh, nhất định sẽ nuôi anh rắn chắn như Cẩu Đản."
"Được." Anh nói: "Rửa mắt mong chờ."