Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 492
Cập nhật lúc: 2025-03-29 20:36:32
Lượt xem: 6
Cố Khanh Khanh nhận ra, những người thuần khiết nhất mà cô từng gặp chính là những người trong Binh Đoàn Xây Dựng, cuộc sống tuy khó khăn nhưng họ rất lạc quan, một lòng bảo vệ tổ quốc, trong lòng không có nhiều cong cong vòng vòng tính toán.
Dư Phú Quý ban đầu định vỗ vai cô, nhận ra không phải nhóm ông bạn cũ trong đoàn thì ngại ngùng rụt tay lại: "Đợi thêm chút nữa, chú nấu canh thịt bằm cho Đoàn Đoàn và Niên Niên, sắp xong rồi."
Đồng thời trong lòng cũng mắng Trương Triều và lão Chu, kêu đến ăn cơm mà chậm chạp như vậy, Sở đại đội trưởng và Khanh Khanh khó khăn lắm mới về được một lần.
"Vâng, không vội đâu ạ!" Cố Khanh Khanh dịu dàng nói.
Trương Triều vừa bước đến ngoài nhà ăn thì hắt hơi, xoa mũi, nói với lão Chu bên cạnh: "Sao tôi cứ có cảm giác có ai đang nhớ đến tôi thì phải."
"Chắc là lão Dư, ông ấy thích nói xấu sau lưng người khác nhất." Lão Chu cười ha hả.
"Hả?" Trương Triều vừa định nói gì đó, thấy bóng dáng bên kia: "Đoàn trưởng và chính ủy đến đây làm gì thế nhỉ?"
"Chắc là đến cùng ăn cơm."
Họ bước chậm một chút, để Quan Huân và chính ủy Từ vào trước, rồi mới bước vào theo.
Thấy mọi người đến đủ, các chiến sĩ của ban nấu ăn ghép hai cái bàn dài lại, bắt đầu dọn thức ăn.
Rốt cuộc có thể ăn cơm rồi, tất cả cùng ngồi xuống, Dư Phú Quý đem món canh xương hầm khoai tây cuối cùng ra, kéo ghế ngồi xuống.
Bọn họ đều là các đồng chí lâu năm, rất quen thuộc với đoàn trưởng cùng chính ủy. Hiện tại không phải dịp chính thức gì nên không cần quá câu nệ.
Hai bé con từ tay Trương Triều và lão Chu đến tay Quan Huân và Từ chính ủy, không ai dám giành, chỉ đành trông mong nhìn thôi.
Sở Đại và Cố Thanh Liệt ngược lại được thanh nhàn. Hai nhóc con càng lớn càng bám người, còn rất thông minh, muốn cái gì là làm nũng. Ở quân khu thường xuyên dỗ ông nội Sở Uyên và ông nội Tần Chu dắt hai đứa đi mua quà vặt ở cung tiêu xã.
Thẩm Tuy không thoải mái, Cố Khanh Khanh cho thằng bé ăn thanh đạm một chút, múc cho em ấy chén canh thịt bằm.
"Chớp mắt hai người đã kết hôn hai năm rồi, con cũng lớn thế này rồi." Quan Huân vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Đoàn Đoàn, cảm thán: "Chú còn nhớ hai năm trước, Khanh Khanh mới đến Binh Đoàn dựng nhà kính trồng rau, cả binh đoàn hoan hô phấn khởi, lão Dư chỉ thiếu điều mang nhà vào đó ở."
Chính ủy Từ bẻ một nửa chiếc bánh màn thầu đưa cho Niên Niên đang trong lòng mình, bình thản bổ sung: “Hình như cũng là tối hôm đó, Sở Đại bị thương, Khanh Khanh từ nhà kính đi ra suýt ngã.”
Sở Đại nghiêng đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh đang nói chuyện nhỏ với em trai, không ngờ còn có chuyện như vậy.
“Đứa nhỏ này theo hắn chịu không ít khổ, chưa ở cùng nhau đã truyền cho người ta hai đơn vị máu.” Quan Huân liếc nhìn Sở Đại, tiếp tục nói: “Cũng là đứa nhỏ thật thà."
Hai người anh trai đều ở trong quân đội, không nghĩ đến việc đi cửa điều chuyển chức vụ. Cố Thanh Liệt nếu lần này không lập công lớn e là phân nửa cuộc đời còn ở lại Binh Đoàn Xây Dựng.
Bản báo cáo đề nghị công nhận thành tích do chính tay ông viết, mấy vị chỉ huy quân khu đồng ý, đến cuối cùng mới trình lên Sở Uyên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-492.html.]
Lần điều động này, không cần một xíu quan hệ gì hết.
Ngay cả Bộ Ngoại giao cũng khen ngợi vị sĩ quan trẻ tuổi này.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhìn thấy Cố Xán Dương, Quan Huân phát hiện người nhà họ Cố đều vô cùng xuất sắc.
Không biết cha mẹ bọn họ làm sao bồi dưỡng ra được.
Chính ủy Từ và hắn là bạn nối khố, phối hợp ăn ý: “Khanh Khanh kết hôn ở Binh Đoàn Xây Dựng, chúng ta đều là nhà mẹ đẻ của con bé, nếu có ai bắt nạt con bé …”
Sở Đại cảm thấy buồn cười: “Chú Quan, chính ủy Từ, không cần hai vị nhiều lần cảnh cáo, cháu chắc chắn không làm ra những việc hai vị lo lắng."
Thương cô ấy còn không kịp, sao nỡ bắt nạt cô ấy.
Nghe Quan Huân và chính ủy Từ nói giúp mình, Cố Khanh Khanh cười rất ngọt ngào: “Cảm ơn chú Quan, chú Từ, có hai chú trông chừng, anh ấy chắc chắn không dám bắt nạt cháu.”
Người đàn ông ở dưới gầm bàn khẽ chạm đầu gối vào chân cô.
Chính ủy Từ gật đầu cười.
Ông và Quan Huân đều sẽ được điều đến khu chiến sự, tính cách của Quan Huân không phải ai cũng phối hợp được, dễ bị tức đến phát bệnh tim.
Trương Triều và lão Chu không có ý định rời đi, theo lời họ: “Chúng tôi một người quản vật tư, một người nuôi lợn, đi đâu cũng là nuôi lợn, cũng là quản vật tư, chi bằng ở lại chỗ cũ, quen thuộc rồi, đến nơi khác không quen.”
Còn Dư Phú Quý, cũng không có ý định rời đi.
Quan Huân và chính ủy Từ với tư cách là bậc trưởng bối, hỏi Sở Đại và Cố Thanh Liệt về kế hoạch tương lai, họ cũng nghe được một số thông tin, nên nói bóng gió: “Có muốn đến thủ đô học nâng cao không?”
Sở Đại gật đầu: “Khi có cơ hội sẽ đi.”
Cố Thanh Liệt ngơ ngác, không hiểu họ đang nói gì.
Nhìn thấy vẻ ngốc nghếch của anh ấy, Cố Khanh Khanh bất lực thật sự, cô và Cố Xán Dương nhìn nhau, rồi thở dài.
Sở Đại ăn xong, tay trái đặt lên lưng ghế bên cạnh, tay phải nắm tay vợ, đặt lên đùi.
Nhẹ nhàng bóp lòng bàn tay cô, ra hiệu vợ yên tâm.
Có anh ở đây.
Anh vợ ngốc một chút cũng không sao đâu.