Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 491
Cập nhật lúc: 2025-03-29 20:36:29
Lượt xem: 3
Cho hai đứa nhỏ uống nước xong, ngồi thêm trong nhà một lát, Sở Đại nhìn đồng hồ thấy gần bảy giờ, đứng lên: "Có thể đi ăn cơm rồi."
"Tôi đói bụng quá rồi." Cố Thanh Liệt không chờ nổi mà bước ra ngoài: "Trước kia tập luyện đói rất nhanh, một bữa có thể ăn bốn năm củ khoai lang, bây giờ không tập luyện cũng dễ đói, không biết sao nữa."
Anh khoác tay lên vai Cố Xán Dương, cười hề hề: "Anh cả nói xem là sao hả anh." Nghe phân tích của Khanh Khanh, nói rằng Cẩu Thặng quan tâm mình, anh cố ý kéo gần quan hệ anh em một chút.
Cố Xán Dương liếc em trai một cái: "Rảnh rỗi."
Sở Đại mắc cười, nhận được ánh mắt không thiện cảm của anh hai vợ, anh ngại ngùng sờ sờ mũi, nhấc bé con bên chân lên: "Đi nào, ăn cơm thôi."
Cố Khanh Khanh đang thì thầm hỏi Thẩm Tuy bây giờ cảm thấy thế nào: "Còn khó chịu không?"
"Tốt hơn nhiều rồi, em không sao, chị đừng lo." Thẩm Tuy mặt có chút mệt mỏi, dạ dày hơi khó chịu, nóng rát, nôn xong một trận đã đỡ hơn nhiều rồi.
Cố Khanh Khanh thấy em trai đang gắng gượng, xoa đầu em trai, dịu dàng hỏi: "Không quen ở đây sao?"
Thẩm Tuy ban đầu muốn phủ nhận, thấy lo lắng trong mắt chị, cuối cùng vẫn gật đầu.
"Sở Đại." Cô gọi một tiếng.
"Hả?" Người đàn ông đang ôm Đoàn Đoàn dừng bước, quay lại hỏi: "Sao vậy?"
"Chiều mai về." Cô chỉ nói một câu như vậy.
Sở Đại hơi nhướn mày, nhìn cô một lúc, cũng không hỏi tại sao, chỉ gật đầu: "Được."
Cố Thanh Liệt không có ý kiến gì, việc lớn nghe Cẩu Thặng những chuyện khác em gái nói gì nghe nấy.
Đến nhà ăn, xung quanh vắng tanh, các chiến sĩ đã ăn xong rồi.
Dư Phú Quý vẫn đang bận rộn, các đồng chí trong ban bếp núc đang giúp đỡ ông nấu ăn.
"Em gái!" Có người cười chào Cố Khanh Khanh.
Những người lên tiền tuyến không về được bao nhiêu người, thay hết nhóm này đến nhóm khác, chỉ có người ban bếp núc, bao năm cũng chỉ nhóm người này.
Những năm qua, chính ủy cũng nói có thể điều họ đến quân đoàn khác hoặc quân khu khác. Các chiến sĩ nghĩ anh em ở đây quen ăn cơm họ nấu, qua thêm vài năm nữa mới đi, đến đơn vị tốt hơn xem có tìm được vợ không.
Kết quả cứ kéo, kéo dài đến bây giờ.
Ngoài miệng thì họ nói Binh Đoàn Xây Dựng quá khổ, vậy mà luyến tiếc không nỡ rời đi.
"Anh à." Cố Khanh Khanh mỉm cười, đến gần dựa vào bàn ăn nói chuyện: "Anh hình như cao thêm chút rồi?"
"Có à?" Đồng chí ngượng ngùng gãi đầu: "Có lẽ thức ăn ngon, lại cao thêm một chút."
Anh thấy Đoàn Đoàn trong tay Sở Đại, ngạc nhiên: "Đây là con của em và Sở đại đội trưởng? Cháu ngoại của anh sao?!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-491.html.]
Nói xong, vội vàng phủi đi bột mì trong tay, nhanh chân chạy ra khỏi bếp.
"Cho anh xem nào!"
Cố Khanh Khanh cảm thấy vừa buồn cười vừa cảm động.
Trên đảo, chính là nhóm anh em trong Binh Đoàn Xây Dựng thường xuyên bảo vệ cô, các chị dâu trên đảo đều biết mười mấy người xuất thân từ Binh Đoàn Xây Dựng vừa hung hãn vừa binh vực người mình, không ai dám chọc cô.
Các chiến sĩ Binh Đoàn Xây Dựng lúc trước đều coi cô như em gái, dẫn cô đi dựng nhà kính trồng rau cho người dân thành phố Biên, trên đường về còn hát những bài quân ca, nhiệt huyết vô cùng.
Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, mười người còn không đến một người.
"Ôi thật giống! Giống như đúc từ một khuôn với Sở đại đội trưởng, lần đầu tiên tôi thấy sinh đôi đấy." Chiến sĩ nhỏ nhìn Đoàn Đoàn trong tay Sở Đại, rồi lại nhìn Niên Niên trong tay Cố Xán Dương, chùi tay vào tạp dề trắng, thận trọng giơ tay.
Đoàn Đoàn trong tay cha, đầu nhỏ hơi nghiêng nghiêng nhìn, thấy ánh mắt thật cẩn thận của chú lạ mặt này, bỗng nhiên cậu nhóc vươn cái tay ra, đặt vào lòng bàn tay của ông chú ấy.
Anh chiến sĩ thấy bàn tay mềm mại ấm áp trong lòng bàn tay mình, không biết phải miêu tả cảm xúc trong lòng mình thế nào, vừa chua xót vừa ấm áp, hốc mắt đỏ lên: "Nếu các anh em còn ở, nhìn thấy ... Chắc vui lắm."
Nếu các chiến sĩ lúc trước còn ở đây, nếu Sở Đại không điều đi, Cố Khanh Khanh theo anh ở lại Binh Đoàn.
Hai đứa nhỏ chắc chắn mỗi ngày được các chiến sĩ dẫn đi khắp nơi, từ vòng tay này đến bờ vai kia, chính là cháu ngoại bảo bối của họ.
Sở Đại hiểu ý cậu ấy, im lặng một lúc, đưa bé con cho cậu: "Ôm một cái đi."
Anh chiến sĩ thấy Đoàn Đoàn trắng trẻo, có chút do dự.
Anh chưa từng ôm bé con lần nào.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đoàn Đoàn đôi mắt đen láy nhìn cha, Sở Đại hơi gật đầu.
Bé con chủ động nghiêng người, hai tay vắt lên cổ anh chiến sĩ, khẽ gọi: "Cậu cậu~"
Sở Đại thấp giọng cười.
Nhóc nhóc này thật lanh lợi.
"Ừ!" Anh chiến sĩ sợ bé con ngã, vội vàng ôm bé con vào lòng, có chút lóng ngóng, đưa tay muốn sờ mặt nhỏ của bé con, lại sợ tay mình thô ráp làm xước da Đoàn Đoàn.
Cố Khanh Khanh nhìn cảnh này, cảm xúc nghẹn trong cổ họng, mãi không nói được.
Dư Phú Quý đưa cho cô cái bánh màn thầu: "Ăn tạm đi, không biết lão Trương và lão Chu kia đang làm gì, lề mà lề mề mãi không tới."
"Cháu không đói." Cố Khanh Khanh lắc đầu, thấy chú ấy kiên trì, đành nhận cái màn thầu trắng: "Cảm ơn chú Dư."
Màn thầu trắng và món thịt hôm nay đều do Dư Phú Quý tự bỏ tiền mua, trước đây về quê cùng Thẩm Tuy, ăn cơm ở nhà chú của Thẩm Tuy, có thể trả tiền, trả ân tình bữa cơm ở lại.
Dư Phú Quý và Tôn Thục Phân lại khác, nếu nhà cô mà đưa tiền thì chẳng khác nào sỉ nhục tình cảm mấy người bọn họ. Tiền chú thím Dư tiêu mà cảm thấy vui, dù vài tháng sau khó khăn cũng không sao.
Đây là những người vẫn luôn lui tới với nhau, không cần tính toán thiệt hơn, nhận lấy là được.