Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 490
Cập nhật lúc: 2025-03-29 20:36:27
Lượt xem: 1
"Khụ." Cô quay đầu đi: "Mấy cái giấy gói kẹo bình thường anh hay ăn anh để đâu?"
"Vứt rồi." Anh hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì, Tiểu Thỏ nói trong lớp có bạn sưu tầm giấy gói kẹo." Cố Khanh Khanh quay người xoa đầu cô bé: "Lần sau chị thấy kẹo đẹp sẽ mua gửi cho em, được không?"
"Vâng! Cảm ơn chị ~"
Tiểu Húc cũng nói to: "Cảm ơn chị!"
Cố Khanh Khanh cười tươi.
Tôn Thục Phân từ phòng bên cạnh bước ra, kéo hai đứa trẻ khỏi Cố Khanh Khanh: "Mẹ đã bảo các con tự chơi, đừng làm phiền anh chị mà? Sao mà dính người thế."
Tiểu Thỏ nấp sau lưng chị, le lưỡi với mẹ.
"Cái con nhóc này..." Tôn Thục Phân dở khóc dở cười, nhìn sang Sở Đại: "Lão Dư bảo khi các em dậy thì đến thẳng nhà ăn ăn cơm, anh ấy đã mời Trưởng phòng Trương và lão Chu đến rồi."
"Được." Sở Đại gật đầu: "Chị dâu không đi sao?"
"Nhà chị ăn cơm ở nhà, trưa còn thức ăn, không ăn hết để qua đêm sẽ hỏng." Tôn Thục Phân kéo Tiểu Thỏ ra khỏi lưng Cố Khanh Khanh: "Rổ kẹo mà chị mang tới bị các con lấy hết một nửa rồi, nhét nhiều vào túi làm gì, trời ơi, để thế này kẹo để lâu sẽ chảy nước hết."
Mắng xong hai đứa trẻ, cô lại nhớ ra gì đó: "Đúng rồi, Đoàn Đoàn và Niên Niên được các cậu mang đi tham quan Binh Đoàn rồi, Thanh Liệt nói sẽ cho chúng xem xe tăng, chắc giờ vẫn ở doanh trại đấy."
"Có thể đưa chúng vào doanh trại sao?" Cố Khanh Khanh nghiêng đầu hỏi người đàn ông bên cạnh.
"Không phải khu vực cấm thì được." Sở Đại nói với Tôn Thục Phân: "Chị dâu, chúng em đi trước."
"Ừ! Được, đi đi."
Trên đường đến nhà ăn, vừa lúc đụng Cố Thanh Liệt và bọn trẻ về, Đoàn Đoàn và Niên Niên vừa xem xong xe tăng, ngồi trong lòng cậu vui mừng múa may tay chân. Thấy cha mẹ, chúng vui vẻ khoa tay múa chân mô tả——
"Xe lớn! Bùm~"
Sở Đại nhéo má con trai: "Chơi mệt rồi đúng không? Không đói bụng à con?"
Niên Niên chớp chớp mắt: "Đói!"
"Đói thì đi ăn cơm thôi." Sở Đại giơ tay đón con trai từ tay của anh vợ: "Cậu con đang bị thương, cũng không biết thương cậu gì cả."
"Có gì đâu." Cố Thanh Liệt gãi đầu: "Lão Dư nói chúng ta đợi chút nữa mới đi ăn ở nhà ăn, đợi các đồng chí ăn xong rồi mở bếp nấu riêng cho chúng ta, chi phí do ông ấy chịu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-490.html.]
"Vậy chúng ta đi dạo quanh một chút đi." Sở Đại một tay đỡ m.ô.n.g con trai, hỏi: "Cậu nhỏ con đâu rồi?"
Niên Niên nghiêng đầu tìm xung quanh: "Cậu ~"
"Lúc nãy còn ở đây, chắc đi vệ sinh rồi." Cố Thanh Liệt cũng không khách khí, tiện tay lấy một viên kẹo trong túi áo em rể, bóc ra cho vào miệng: "Thằng bé này thể chất yếu quá, đợi khi tôi vào quân khu mỗi sáng sẽ dẫn nó chạy bộ."
"Nó lớn lên ở phương Nam, lần đầu ngồi tàu đi xa như vậy không tránh khỏi không thích ứng được." Cố Khanh Khanh giải thích một câu, còn nói: "Ai như anh, ngày nào cũng tràn đầy năng lượng hoạt bát nhảy nhót lung tung."
"Vậy mới nói vẫn phải làm quân nhân, yếu ớt thì làm sao mà chịu nổi." Cố Thanh Liệt nhai kẹo sữa, lấy anh trai và em rể làm ví dụ: "Em xem anh cả cùng lão Sở xem, nhìn thì gầy gió thổi một trận là ngã chứ thể lực của họ không thua gì anh đâu."
Cố Khanh Khanh lười tranh luận với anh ấy" "Còn nửa tiếng nữa thì các chiến sĩ ăn xong rồi nhỉ?"
"Gần xong rồi." Sở Đại nhìn đồng hồ, hỏi con trai: "Khát không? Hôm nay cha chưa thấy các con uống nước."
Niên Niên l.i.ế.m môi: "Uống nước ~"
"Lúc này mới nhớ ra muốn uống nước à." Anh buồn cười: "Về khu gia đình quân nhân đi, buổi chiều trời mát gió lên, bụi nhiều." Nhìn áo dài tay mỏng của vợ, anh nhắc nhở: "Về mặc thêm áo vào."
Cố Xán Dương suốt buổi không nói gì, bé con Đoàn Đoàn nằm trên vai anh tự kéo cái khóa trường mệnh trên cổ mình đung đưa, đung đưa, chuông bạc kêu leng keng leng keng.
Bé con cười đôi mắt cong lên như hình trăng lưỡi liềm.
Sở Đại đi tít ở phía trước, quay về khu gia đình quân nhân, Cố Xán Dương từ từ đi theo sau.
Cố Thanh Liệt lùi lại nửa bước, kéo tay em gái, cúi đầu ghé tai hỏi nhỏ: "Cẩu Thặng làm sao vậy?"
"Làm sao em biết được." Cố Khanh Khanh nghi ngờ: "Có phải anh lại nói sai gì không?"
"Sao có thể." Cố Thanh Liệt nghĩ kỹ lại: "Thật không có đâu, anh chỉ dẫn Đoàn Đoàn, Niên Niên đi xem xe tăng, từ lúc đến Binh Đoàn hình như anh ấy không nói gì luôn á."
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Khanh Khanh suy tư rồi tự mình ngộ ra: "Anh cả đau lòng cho anh đấy, ở nơi khắc nghiệt thế này bảo vệ biên giới."
Cố Thanh Liệt nhe răng cười để lộ hai cái răng nanh: "Thật sao?" Theo bản năng vò đầu, cánh tay giơ lên cao kéo cái miệng vết thương ở bụng căng lên, anh rít lên một tiếng vì quá đau.
"Đau?" Cố Khanh Khanh vén áo sơ mi xanh của anh hai lên xem, băng không rỉ máu, cô thở phào nhẹ nhõm: "Anh có thể hành động nhẹ nhàng chút không? Nếu vết thương toạc ra thì rắc rối đấy!"
"Biết rồi biết rồi, lần sau chú ý."
Trong lúc anh em họ nói chuyện, bất giác đã đến cửa khu gia đình quân nhân, có mấy chị dâu vừa ăn cơm xong từ nhà ăn về thấy họ cười chào: "Cố đoàn trưởng à, em gái anh đây sao? Đến thăm anh à?"
"Đúng vậy, là em gái tôi! Đến đón tôi về nhà." Cố Thanh Liệt nhe răng cười rạng rỡ.