Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 488

Cập nhật lúc: 2025-03-29 20:36:24
Lượt xem: 0

“Không đùa nữa.” Anh khẽ xoay người, đặt đứa nhỏ xuống, rồi đứng lên, kéo chăn đắp cho hai đứa con, lấy bình sữa trong tay con ra, đặt lên bàn bên cạnh.

Người đàn ông từ tốn tháo cúc áo khoác, vắt lên lưng ghế bên cạnh, rồi tháo đồng hồ: “Ngủ một lát đi, mai anh dẫn em đi cưỡi lạc đà trong sa mạc.”

“Hả?” Cố Khanh Khanh phấn khởi hẳn lên, ôm lấy eo gầy của anh không chịu buông: “Chúng ta còn có thể đi sa mạc sao?”

“Có thể chứ.” Người đàn ông đưa tay vuốt mấy sợi tóc rơi trên má vợ ra sau tai: “Chiều anh sẽ đến thăm chú Quan, mượn xe của ông ấy.”

Ban đêm trong sa mạc quá lạnh nếu không anh đã muốn dẫn vợ đi ngắm sao.

Dù sao thì hai anh vợ, cả cậu em vợ đều ở đây, không lo không người chăm sóc mấy đứa nhỏ.

Không ai dám làm tổn thương chúng, mấy người cậu này chắc chắn sẽ không để chúng phải thiệt thòi.

“Em sẽ đi cùng anh thăm chú Quan.” Cố Khanh Khanh rúc đầu vào cổ anh, cọ cọ: “Đưa cả Đoàn Đoàn và Niên Niên đi cùng.”

Chuyện của cô và Sở Đại, chú Quan cũng rất quan tâm.

Lần anh bị thương, chú Quan nói với cô rằng Sở Đại là một con chim ưng kiêu ngạo, cần phải từ từ chinh phục.

Giờ đã chinh phục được rồi, tất nhiên phải đến cảm ơn.

Chú Quan coi Sở Đại như con cháu, hai đứa nhỏ này cũng nên đến để ông thấy một lần.

Sở Đại phát hiện ra hai đứa nhỏ có tính cách giống vợ lắm, thích cọ vào người khác, anh cúi đầu cười, hôn lên tóc cô, nói: “Được.”

Hai đứa nhỏ ngủ bên trong, Cố Khanh Khanh ngủ giữa, nằm trong lòng người đàn ông, ngập ngừng nói: “Ngủ thôi.”

“Anh không ngủ được.” Sở Đại nghịch mấy lọn tóc đen của cô, ra vẻ vô tình nói: “Đoàn Đoàn và Niên Niên cuối năm nay sẽ hai tuổi rồi, chúng có thể tự ngủ rồi nhỉ.”

“Hả?” Cố Khanh Khanh ngáp, trong lòng người đàn ông ấm áp, mơ màng hỏi: “Gì cơ?”

“Không có gì.” Sở Đại cúi xuống hôn vợ: “Ngủ đi.”

Cố Khanh Khanh gối đầu lên cánh tay phải của anh, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Sở Đại mở mắt, quan sát hết căn nhà.

Bên trong vẫn như cũ, chỉ có khu bếp và nhà vệ sinh được mở rộng ra.

Nãy anh quên không hỏi vợ, lúc cô một mình đến Binh Đoàn Xây Dựng, mỗi đêm ở đây một mình, trong lòng cô ấy nghĩ đến điều gì?

Thật ra sau đó anh có chút hối hận, hối hận vì anh không đáp lại tình cảm của cô sớm hơn.

Nghĩ đến đây, anh nhìn người phụ nữ trong lòng, ánh mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng.

Cảm ơn em đã dũng cảm như vậy.

Ngủ đến năm giờ chiều, khi Cố Khanh Khanh tỉnh dậy thì thấy bên cạnh không có ai, ánh nắng chiều chiếu vào từ cửa sổ, hắt lên tường trắng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-488.html.]

Cô ngơ ngác, ánh mắt mơ màng dừng lại ở vệt sáng màu cam.

Hai đứa nhỏ tỉnh dậy muốn đi vệ sinh, rồi đòi gặp cậu, Sở Đại đưa chúng đi vệ sinh, rồi giao cho Cố Xán Dương và Thẩm Tuy, xong xuôi anh bưng cốc nước lại đây.

Nghe tiếng động, cô từ từ định thần, nhìn người đàn ông mặc đồ đen đứng bên giường.

“Tỉnh rồi à? Em uống nước đi.” Sở Đại đưa cái cốc cho cô.

Cố Khanh Khanh không nhận, nhìn anh hồi lâu rồi cất giọng khàn khàn: “Anh.”

“Ừ?”

“Em cứ tưởng đây là một giấc mơ.” Cố Khanh Khanh lẩm bẩm: “Cứ như là em mới đến Binh Đoàn Xây Dựng vậy, bên cạnh không có anh, cũng không có Đoàn Đoàn và Niên Niên.”

Người đàn ông nhướng mày, đặt cốc nước xuống, ngồi xuống mép giường.

Cánh tay trắng muốt của anh tùy ý đặt lên đầu giường: "Nếu là như vậy, lần này anh sẽ là người ngủ động chủ động." Anh cười nhìn vợ.

Cố Khanh Khanh ngẩng đầu lên, thấy ngay gương mặt mạnh mẽ của anh.

Cô giơ tay chạm vào: "Anh không giống người sẽ chủ động đâu, anh à."

Anh cười ra thành tiếng: "Vậy em dạy anh đi, phải làm thế nào để dỗ dành em."

"Anh đang dỗ dành em đấy." Cố Khanh Khanh trề môi: "Em đói rồi, Đoàn Đoàn và Niên Niên đâu rồi?"

"Anh cả và A Tuy đưa chúng ra ngoài rồi, chưa thấy nhiều cát như vậy bao giờ, chúng thấy lạ lắm.”

"Anh còn dám nói, con cái sinh ra ở Nam Dương chưa bao giờ thấy nhiều cát như thế này. Bình thường anh không dành thời gian đưa chúng ta ra biển chơi, ngay cả cháu trai nhỏ nghỉ học đã biết được em ra bờ biển nhặt vỏ ốc."

Cố Khanh Khanh chống tay lên mép giường đứng dậy, nửa người khom lại: "Qua vài năm nữa cháu trai nhỏ đến tuổi nhập ngũ rồi, không biết cha thằng bé có cho phép thằng bé nhập ngũ vào Binh Đoàn Xây Dựng hay không?"

Trương Tháp rất chấp nhất với Binh Đoàn Xây Dựng, đặc biệt sau khi Sở Đại tặng thằng bé một huy hiệu sói đầu đen, thằng bé cứ suốt ngày đòi vào Binh Đoàn Xây Dựng, không ít lần bị Trương Kiến Thiết rượt đánh.

"Cha con từ Binh Đoàn Lục Trung ra mà con một hai đòi vào Binh Đoàn Xây Dựng? Thằng nhóc ranh con bị ma nhập rồi à!"

Kẻ gây ra chuyện này lại không để tâm: "Còn sớm mà, với tuổi của nhóc con ấy ít nhất phải bốn, năm năm nữa."

Cố Khanh Khanh bám vào vai anh đứng dậy, ngồi tựa vào đầu giường, được anh ôm vào lòng, đôi mắt trong veo: "Anh, sau này anh định làm gì?"

"Em không đoán ra sao?" Người đàn ông cười mỉm: "Không muốn đi cùng anh? Muốn ở lại Nam Dương à."

"Làm gì có, em đã nói rồi, anh ở đâu em và con sẽ ở đó, trừ khi anh không muốn đưa bọn em theo."

"Em nói quá lời rồi." Giọng người đàn ông lười biếng: "Chuyện này chưa quyết định, qua một, hai năm nữa xem sao. Chúng ta tận lực đi cùng A Tuy lên thủ đô, em chẳng phải không yên tâm thằng nhóc đó sao."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Em có chút tiếc nuối, cả nhà được ở bên nhau là tốt nhất." Cố Khanh Khanh lấy ngón tay chạm vào cằm lởm chởm râu của anh: "Đến lúc cạo râu rồi, anh à."

"Ừ, hai đứa nhỏ cứ thích cọ vào cằm anh, cọ xong trán đỏ lên lại khóc, nhõng nhẽo lắm." Sở Đại để mặc kệ vợ xoa xoa cằm của mình, cúi mắt nhìn vợ: "Giống em."

Loading...