Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 486
Cập nhật lúc: 2025-03-29 20:35:59
Lượt xem: 0
"Kẽo kẹt —" Cửa gỗ bị đẩy mở.
Cửa sổ mở, chắc là do thím Dư mở để thoáng khí.
Vân Mộng Hạ Vũ
Giường vẫn như cũ, giường đơn quân dụng, cơ mà lần này có hai cái.
Cấu trúc giống nhà Tôn Thục Phân bên cạnh, một phòng khách, một phòng ngủ, một bếp, một vệ sinh, đất đai của Binh Đoàn Xây Dựng nhiều, xây dựng rộng rãi.
Trước đây chỉ là một phòng lớn, bây giờ mở rộng ra sân trước một chút, không hề có cảm giác chật chội.
Lấy chăn từ tủ quần áo đặt lên giường, Cố Khanh Khanh quay đầu hỏi chồng đang đứng yên góc kia: "Đang nghĩ gì thế? Giúp em trải chăn nào."
"Đang nghĩ về chuyện trước kia." Sở Đại bước lên một bước, cúi người cầm hai đầu chăn, lắc lắc, rồi cùng cô trải phẳng: "Chị dâu và Hứa Niệm ở hai bên, tối đó lão Dư và Triệu Trạch ..." Anh cười, không nói tiếp.
Cố Khanh Khanh chìm vào ký ức, nhớ ra điều gì, cô nhìn xuống: "Lúc đó anh sẽ không ..."
Tối đó cô không bật đèn, hai người ngồi trong phòng tối om, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của đối phương ... và những tiếng động nhỏ phát ra từ hai phòng bên cạnh.
"Ừ." Sở Đại vuốt phẳng nếp gấp trên chăn: "Lúc đó anh hai mươi tuổi, là một chàng trai trẻ trung, em đừng nghĩ anh là người đứng đắn."
Cố Khanh Khanh liếc anh: "Đâu có, em chưa bao giờ nghĩ anh đứng đắn cả, bây giờ anh hai mươi ba tuổi vẫn còn trẻ trung mà."
Sở Đại hiểu ý trong lời cô, nhướng mày: "Đó chẳng phải là cuộc sống vợ chồng bình thường sao?"
Cố Khanh Khanh hừ một tiếng, chuyển chủ đề: "Anh giũ chăn nữa đi, phơi ngoài trời có cát."
Sở Đại nghe theo, ánh mắt nhìn cô trêu chọc.
Cô vờ như không thấy.
Trải xong giường, họ qua phòng bên cạnh dọn giường, cô nói với Thẩm Tuy: "Em nghỉ ngơi đi, tối ăn cơm chị sẽ gọi."
Loay hoay một hồi thời gian đã không còn sớm, đã hai giờ ba mươi lăm rồi.
Thẩm Tuy thực sự hơi chóng mặt, đặc biệt là đoạn đường từ ga tàu về Binh Đoàn Xây Dựng, lắc lư đến mức nhìn ai cũng thành hai cái bóng.
"Vâng, túi đựng quần áo anh rể em để trên ghế kia, tã và sữa của Đoàn Đoàn và Niên Niên đều ở trong đó."
"Biết rồi." Cố Khanh Khanh nhớ ra điều gì, quay lại nói với chồng: "Anh đi lấy bình nước nóng ở nhà ăn đi, hai đứa nhỏ lát nữa phải pha sữa."
Niên Niên mệt lả, nằm trong lòng cậu hai sắp ngủ đến nơi rồi mà nghe đến pha sữa liền mở mắt, tay nhỏ lắc lắc cánh tay cơ bắp cứng ngắt của cậu hai: "Cậu cậu ~ uống sữa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-486.html.]
"Được, uống sữa." Cố Thanh Liệt nói với Sở Đại: "Đừng đi nữa, nhà bếp lão Dư đang đun nước mà? Cậu lấy nước sôi để nguội bên đấy là được rồi."
"Đúng, đúng, nhà thím bây giờ có bếp riêng, nấu nước tiện lắm, Sở địa đội trưởng đưa bình sữa và sữa bột đây, tôi pha cho." Tôn Thục Phân rửa bát xong từ bếp đi ra.
"Bây giờ người ta không còn là Sở đại đội trưởng nữa, dạo trước người ta thăng chức phó đoàn rồi." Dư Phú Quý lục trong tủ tìm túi khoai lang khô chưa phơi kĩ, ông đặc biệt để lại cho hai đứa nhỏ mài răng, không quá mềm không quá cứng, rất vừa phải.
"Gọi quen miệng rồi mà."
"Không sao, gọi sao cũng được." Sở Đại lấy bình sữa và nửa túi sữa bột từ túi hành lý, đưa cho Tôn Thục Phân: "Phiền chị dâu rồi."
"Nhìn Sở đại đội trưởng nói kìa." Tôn Thục Phân lắc đầu, đi vào bếp.
Cố Xán Dương bế Đoàn Đoàn đã ngủ say qua phòng bên cạnh, đợi Sở Đại đến, anh rời khỏi giường: "Em trông Đoàn Đoàn, anh ra ngoài đi dạo."
"Em đi cùng anh nhé, anh cả?" Sở Đại hỏi.
"Không cần."
Đợi anh ấy đi rồi, Sở Đại thu hồi ánh mắt.
Cũng có chút buồn ngủ, ngồi xuống mép giường rồi nằm xuống, chân trái để trên đất, đầu gối chân phải hơi cong lơ lửng, hai tay gối sau đầu.
Nghiêng đầu nhìn đứa bé đang ngủ bên cạnh, trong lòng anh có một cảm giác khó tả, chỉ cảm thấy rất kỳ diệu.
Hai năm trước anh còn ở Binh Đoàn Xây Dựng, nghĩ đến kế hoạch chiến lược ngày mai và đoán xem tối nay lão Dư sẽ hấp khoai lang hay hầm khoai tây.
Ai ngờ, một bức ảnh chụp cùng với Cố Thanh Liệt cho anh một gia đình, có vợ có con, quỹ đạo nhân sinh cứ như vậy thay đổi.
Vốn định ở lại đội Binh Đoàn Xây Dựng, cả đời bảo vệ biên giới, khi nào c.h.ế.t cũng được.
Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, anh lấy vợ sinh con, đến đảo Bạch Sa tham gia và chứng kiến quá trình xây dựng căn cứ quân sự hải quân hoàn thành, rồi quay về quân khu phương Nam, vào chỉ huy hải quân.
Hằng ngày ngồi ăn tối cùng một bàn với cha, người mà anh tưởng rằng cả đời này sẽ không thể hòa giải được. Hơn nữa, thái độ của ông ngày càng trở nên hiền lành, bây giờ còn chủ động hỏi anh về công việc ở bộ chỉ huy. Điểm này, thật sự khó thích nghi.
“Cha ơi ~” Đoàn Đoàn lẩm bẩm một câu, mắt nhắm nghiền lăn về phía người đàn ông, bởi vì bị chăn ngăn cách nên không lăn vào lòng anh được.
Đứa nhỏ nhíu mày, miệng lẩm bẩm mãi, Sở Đại ghé tai lại nghe mà không thể hiểu con trai nói gì.
Dứt khoát anh kéo thằng bé ra khỏi chăn, đặt nó nằm lên người mình.
“Con muốn gì?” Anh nhẹ nhàng vỗ lưng nó, hỏi.
Đứa nhỏ bị lăn lộn vậy mà không tỉnh, cái m.ô.n.g nhỏ ủn ủn nhích lên, cái đầu cọ cọ vào cổ của anh, hít hít ngửi ngửi: "Cha."