Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 482

Cập nhật lúc: 2025-03-29 20:35:52
Lượt xem: 3

“Lớp năm, kỳ sau lên lớp sáu.” Dư Phú Quý cầm bút chì và cuốn sổ ghi chép chi chít chữ để đối chiếu: “Trong đoàn bổ sung nhiều lính mới, có nhiều gia đình theo quân, quân đội đã thành lập trường tiểu học cho con em quân nhân.”

Cấp hai thì phải đi xa hơn một chút, lên thị trấn học.

Ông muốn mua cho con gái một chiếc xe đạp, mà đường ở đây không phù hợp để đi xe đạp.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại nhướng mày: “Có gia đình sẵn sàng theo quân?”

“Có chứ, không ít đâu.” Dư Phú Quý thấm chút nước miếng vào ngón tay, lật cuốn sổ: “Ở đây trợ cấp cao, giờ đã có rau xanh ăn rồi, điều kiện tuy khổ nhưng ai chẳng muốn gia đình được quây quần, hơn nữa phần lớn là người trẻ.”

Sở Đại gật đầu, tỏ ý hiểu rồi.

Bốn mươi phút sau, họ đến Binh Đoàn Xây Dựng.

Dư Phú Quý đưa giấy tờ cho trạm gác, được cho qua.

Cố Khanh Khanh nhìn một lượt, thấy toàn khuôn mặt lạ. Những người anh em mang cho cô táo và hạt dẻ năm đó giờ đã không còn.

Lòng cô chua xót, trong lòng như nghẹn một tảng đá lớn.

Hai đứa nhỏ trườn lên người cậu, cùng cậu nhìn ra ngoài, suốt dọc đường thì thầm to nhỏ với nhau.

Thẩm Tuy rất kiên nhẫn, giải thích cho chúng về đặc điểm địa lý của sa mạc.

Cơ mà hai đứa nhỏ … hoàn toàn không hiểu.

Sở Đại đỗ xe, lấy túi đựng quần áo từ xe xuống, cá khô để lại trên xe: “Những thứ này là mang cho anh, anh tự xử lý nhé.”

Dư Phú Quý kéo khóa túi nhìn qua: “Nhiều quá. Tôi giữ lại vài món thôi, còn lại để nhà ăn làm bữa phụ.”

“Tùy anh.” Sở Đại không có ý kiến.

Dư Phú Quý quay lại xe, lấy một bao Đại Tiền Môn đưa cho cậu ấy: “Thứ này tốn phiếu thuốc lại tốn tiền, không biết sao cậu thích nó thế, Algerian tốt hơn nhiều.” Vừa rẻ vừa không cần phiếu thuốc.

Sở Đại định nói tôi không còn hút thuốc nữa mà nhìn thấy vẻ vui mừng trên mặt lão Dư, im lặng một lúc, nhét vào túi: “Cảm ơn, Lão Dư.”

“Đừng khách sáo.” Dư Phú Quý xua tay, tự mình lên ghế lái: “Các cậu đến khu nhà quân nhân chờ tôi, tôi phải kéo đồ này về bếp, còn phải trả xe về kho nữa.”

“Được.” Anh cười gật đầu.

Ánh mắt nhìn về khu doanh trại trắng xóa trước mặt, ký ức từng đoạn từng đoạn hiện về, thời trẻ nông nổi của anh đều ở nơi này.

Hai đứa nhỏ chạy khắp nơi, Thẩm Tuy từ tốn đi theo phía sau.

Cố Khanh Khanh đang giới thiệu về tình hình của Binh Đoàn Xây Dựng với anh cả, cảm nhận được ánh nhìn của Sở Đại, cô quay đầu hỏi: “Anh ơi, chúng ta đi đâu vậy?”

Cố Xán Dương bên cạnh liếc nhìn người đàn ông không xa một cách khó hiểu, Sở Đại sờ sờ mũi, cảm thấy hơi ngượng: “Về khu nhà quân nhân, chị dâu đang đợi chúng ta ăn cơm.”

“Ồ? Được rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-482.html.]

Hai vợ chồng mỗi người gọi một kiểu, một người gọi là chị dâu, một người gọi là thím ấy thế mà không hề gượng gạo.

Cố Xán Dương đi theo họ đến khu gia đình quân nhân, con đường đã đi qua tự động hình thành bản đồ trong đầu anh, hoàn toàn là thói quen vô thức.

Hai đứa nhỏ không cần bế, cũng không quậy phá, vì nghĩ rằng sắp gặp cậu hai rồi, đôi chân nhỏ chạy rất nhanh.

Sở Đại và Cố Khanh Khanh về khu nhà quân nhân như về nhà mình, rất quen thuộc.

Thỉnh thoảng có đoàn tuần tra đi qua, toàn là những gương mặt xa lạ.

Hai vợ chồng không ai nói gì.

Thành phố Biên xảy ra chiến sự, Binh Đoàn Xây Dựng là lực lượng tiên phong, số thương vong báo cáo lên mỗi năm cao nhất trong tất cả các đơn vị.

“Khanh Khanh à!” Tôn Thục Phân đã mong ngóng rất lâu rồi, nhìn thấy người từ xa đến, bà bước nhanh tới, đôi mắt đỏ hoe ngắm nhìn con bé từ đầu đến chân: “Con bé này, từ lúc rời Binh Đoàn Xây Dựng đã nói sẽ đến thăm thím, thím chờ hai năm, đã hai năm không gặp con rồi, sao bây giờ mới đến?” Bà ngày mong đêm đợi, cuối cùng cũng gặp được người.

“Thím.” Cố Khanh Khanh đưa tay ôm thím Dư, dựa vào vai thím Dư, khóe mắt đỏ lên: “Làm thím lo lắng rồi.”

“Con bé ngốc này.” Tôn Thục Phân nhìn hai đứa nhỏ giống hệt nhau, kêu lên một tiếng “Ái chà”, buông Cố Khanh Khanh ôm lấy hai đứa nhỏ thơm mấy cái.

“Tiểu Thỏ và Tiểu Húc đâu rồi thím?” Cố Khanh Khanh thắc mắc.

“Ở trường học rồi, chúng không về ăn trưa, chính sách của quân đội tốt lắm, giờ còn lo cả bữa trưa nữa.”

“Đúng rồi, mọi người chưa ăn cơm đúng không? Mau vào nhà, thím đã chuẩn bị xong hết rồi.” Tôn Thục Phân bế Đoàn Đoàn lên, mời họ vào nhà.

Vẫn là căn nhà cũ, cạnh phòng mà Cố Khanh Khanh từng ở.

Trên chiếc bàn vuông nhỏ bày đầy món ăn, có cả cá khô kho, thịt kho tàu, dưa chua xào, còn chuẩn bị riêng cho hai đứa nhỏ món trứng hấp.

“Tự lấy ghế ngồi nhé, thím đi lấy bát đũa.”

“Để con giúp thím.” Cố Khanh Khanh đi theo vào bếp.

Sở Đại đặt túi hành lý xuống, lấy hai cái ghế từ góc tường, tiện tay để một cái sau lưng Cố Xán Dương.

Những căn nhà hiện nay đều đã được cải tạo theo một tiêu chuẩn nhất định, có hai phòng ngủ, một phòng khách và một nhà vệ sinh, kèm theo bếp, thuận tiện hơn trước nhiều.

Binh Đoàn Xây Dựng này ngoài đất đai, cái gì cũng thiếu thốn.

Đứa nhỏ trong lòng giãy ra, Tôn Thục Phân trong bếp thì thầm với Cố Khanh Khanh: “Người cao kia là anh trai con à? Nhìn có điểm giống con đấy."

Lần đầu tiên nghe có người nói cô và Cố Xán Dương giống nhau, Cố Khanh Khanh cười tươi không khép miệng được: “Đúng đúng đúng, là anh cả của con.”

“Người kia là A Tuy phải không? Thằng bé đó thím thấy rất tốt, hai đứa nhỏ cũng thân thiết với nó nữa.”

“Vâng, A Tuy là một đứa trẻ rất tốt.” Cố Khanh Khanh nói chuyện với thím ấy một lúc rồi hỏi: “Thím, anh hai con vẫn đang huấn luyện trong quân đội sao? Con nghe nói lệnh điều động của anh ấy đã được phê duyệt rồi mà.”

Trên đường đến đây không thấy Cẩu Đản, nhìn giờ cũng không thể ở nhà ăn.

Chẳng lẽ anh ấy đang ở trong doanh trại?

Loading...