Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 481
Cập nhật lúc: 2025-03-29 20:35:50
Lượt xem: 5
Dư Phú Quý nhận được điện báo, từ hôm qua đến hôm nay, sáng trưa tối ba lần ra ga tàu chờ người đến.
Ông còn bị trưởng phòng quân nhu Trương Triều cười nhạo: “Không phải ông keo kiệt từng chút tiền xăng sao? Sao lần này lại chịu đi ba chuyến trong ngày thế.”
“Tôi chia ba lần mua rau cho tươi hơn chứ sao.” Dư Phú Quý lúc đó trả lời vậy.
Trương Triều nào không hiểu ý ông ta: “Không phải sợ lỡ mất chuyến tàu của họ sao, không ai cười ông đâu, tôi cũng rất nhớ họ.”
“Nếu chỉ có Sở đại đội trưởng thôi thì không nói, đây còn có Khanh Khanh và hai đứa nhỏ.”
“Sở đại đội trưởng gì chứ, người ta thăng chức phó đoàn rồi, ông thường xuyên liên lạc mà sao tin tức chậm thế.”
“Gọi quen miệng rồi.”
“Chú Dư?!” Cố Khanh Khanh tinh mắt, vừa ra khỏi ga, đã thấy một chiếc xe tải quân sự Đông Phương Hồng ngoài chợ, chủ sạp đang giúp Dư Phú Quý chuyển khoai tây lên xe.
Ông đang mua rau cho ngày mai, cơm trưa của nhà ăn đã chuẩn bị xong, xét thời gian chắc các chiến sĩ đã ăn xong rồi.
“Hả?” Dư Phú Quý nghe giọng quen thuộc, quay lại thấy người phụ nữ nở nụ cười rạng rỡ đang dắt hai đứa trẻ chạy đến.
Ba người đàn ông phía sau cô gái vô cùng nổi bật.
Dư Phú Quý chỉ nhận ra Sở Đại, còn cậu thanh niên thấp hơn chắc là Thẩm Tuy, Khanh Khanh thường nhắc trong thư.
“Chú Dư, sao chỉ có mình chú thôi?” Cố Khanh Khanh thò đầu nhìn xung quanh.
“Giờ là giờ ăn, đội bếp không có người rảnh.” Dư Phú Quý lau tay vào áo, định chạm vào hai đứa nhỏ mà sợ làm bẩn quần áo chúng.
Hai mắt to đen láy của Đoàn Đoàn nhìn ông một lúc, nhón chân đưa khuôn mặt nhỏ nhắn đến gần, dán vào lòng bàn tay ông.
“Ồ?” Dư Phú Quý vừa mừng vừa sợ: "Đứa nhỏ này đáng yêu quá.” Nhìn kỹ, gương mặt giống hệt Sở Đại.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trắng trẻo, đôi mắt trong trẻo.
Ông vội vàng lấy từ trong túi ra những viên kẹo đã chuẩn bị sẵn cho hai đứa nhỏ, ngồi xuống đưa kẹo sữa thỏ trắng cho hai đứa nhỏ: "Cha các cháu rất thích loại kẹo này, không thể thiếu nó, không biết các cháu ăn có ngán chưa?"
Niên Niên nghiêng đầu nhìn anh một lúc, sau đó bàn tay nhỏ nhắn lấy kẹo từ lòng bàn tay ông, giọng trẻ con non nớt: "Cảm ơn ông~”
Nhìn thấy kẹo sữa, đôi mắt của Đoàn Đoàn cũng cười cong như trăng lưỡi liềm: “Cảm ơn ông!”
Cậu rất thích ăn kẹo mà mẹ chỉ cho l.i.ế.m liếm hai cái, còn cậu và cha thì sẽ lén mẹ cho cậu l.i.ế.m nhiều hơn.
Dư Phú Quý cười ngây ngô: “Không có gì, không có gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-481.html.]
Sở Đại đã đặt hết túi hành lý lên xe, giúp chủ sạp chuyển khoai tây và bí ngô lên thùng xe, phủi phủi bụi trên tay: “Đừng nói nữa, chúng tôi chưa ăn trưa.”
“À? Đúng đúng, về nhà rồi nói.” Dư Phú Quý nhìn thấy họ có chút kích động: “Thím đã mua thịt ở cung tiêu xã, còn đang hầm trên bếp, hầm chắc mềm rục rồi."
“Về nhà ăn cơm thôi.” Ông tiện tay bế Đoàn Đoàn, mở cửa xe đặt cậu lên ghế sau, rồi lấy giấy từ phía trước để đối chiếu và thanh toán tiền với chủ sạp.
Sở Đại và Dư Phú Quý ngồi ở phía trước, Sở Đại lái xe.
Bánh xe lăn, cuốn lên bụi cát.
“Con đường này cậu đã đi biết bao nhiêu lần rồi, chắc quen lắm rồi chứ? Không quên được đâu nhỉ.” Dư Phú Quý lấy bình nước màu xanh quân đội bên cạnh, uống một ngụm nước, còn không quên trêu chọc Sở Đại.
“Quên không được."
Dù nhắm mắt anh cũng có thể lái về.
Cố Xán Dương lần đầu đến thành phố Biên, nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe, mặt trời như lòng đỏ trứng muối treo cao trên bầu trời.
Cố Khanh Khanh dựa vào anh, nhẹ giọng nói: “Lần đầu em đến đây em thấy rất thú vị, em chưa từng thấy nhiều cát như vậy.”
Người đàn ông im lặng lắng nghe cô nói.
“Sau đó đến Binh Đoàn Xây Dựng, em mới biết anh hai sống khó khăn thế nào. Hai anh thường gửi tiền về nhà, trong mắt em, hai anh rất giỏi, em không nghĩ rằng số tiền đó kiếm được không dễ dàng biết bao nhiêu.”
Cố Xán Dương quay đầu, thấy gương mặt em gái đau lòng, cong môi cười cực nhẹ: "Có đôi khi, các anh không phải rất giỏi."
Cố Khanh Khanh nghiêng đầu dựa vào cánh tay anh: “Nhưng trong lòng em, anh cả là bất khả chiến bại, anh vĩnh viễn là chỗ dựa của em."
“Ừm.” Cố Xán Dương cười nhẹ: “Anh sẽ luôn là chỗ dựa của em.”
Nghe đoạn đối thoại phía sau, Dư Phú Quý đã hiểu rõ thân phận của người nọ.
Là anh trai của Cố Thanh Liệt, anh rể của Sở Đại.
Cố Khanh Khanh nằm trên vai anh cả, ngẩng đầu nhìn anh: “Đôi khi em thấy mình quá yếu đuối trước mặt các anh.” May là không ai chê cô.
Cố Xán Dương đưa tay xoa đầu em gái, quay mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong đầu không tự chủ hiện lên hình ảnh người em trai thường hay cười ngu ngơ, có việc gì cũng gãi đầu.
Là chấp niệm như thế nào khiến hắn ở chỗ này, ở lâu đến thế.
Sở Đại và Dư Phú Quý ở phía trước nói chuyện, đều là chuyện trong Binh Đoàn, những chuyện quá cơ mật Dư Phú Quý không tiếp cận được, chi tiết cuộc chiến lần này ông không biết gì cả, hỏi một câu đã ba cái không biết.
Sở Đại cười bất đắc dĩ: “Tiểu Thỏ đi học rồi phải không?” Chỉ đành chuyển chủ đề.