Đồ đạc   thu dọn gần xong, Cố Khanh Khanh lấy từ trong tủ  bốn, năm hộp hoa quả đóng hộp, hai đứa nhỏ chắc chắn sẽ  chịu  yên  tàu hỏa,  mang nhiều đồ ăn để dỗ chúng.
Sở Đại xách hai túi, nâng lên: “Cũng khá nặng.”
“ thế, cá khô và tôm khô  đấy. Hai tháng nay em liên tục mua phơi khô." Cố Khanh Khanh từ phòng tắm  , cầm khăn ướt lau miệng cho hai đứa con: “Chú Dư      gửi điện báo  cá khô và tôm khô đều  ngon, Tiểu Thỏ thích ăn lắm,    em  mang nhiều một chút.”
“Gần xong  chứ?” Tiểu Hủ từ bên ngoài : “Xe dừng ở cổng quân khu,  giúp   mang hành lý sang đây."
“Túi đen bên cạnh.” Sở Đại hất cằm: “Em gái  hai tháng qua phơi nhiều cá khô quá, đóng gói ba, bốn túi  kìa.”
Hai đứa nhỏ bám lấy , Cố Xán Dương một tay ôm một đứa,  còn tay để xách đồ.
Thẩm Tuy xách hai túi quần áo, cũng  rảnh tay.
Về phần Cố Khanh Khanh, cầm túi giấy của cửa hàng bách hóa đựng mấy cái đồ hộp với  một túi điểm tâm.
Cô chỉ  thể xách chút đồ nhẹ nhẹ.
Còn  hai túi để Tiểu Hủ xách.
Cố Khanh Khanh  quanh thấy  đủ đồ, chào tạm biệt cha và cha nuôi, còn  quên dặn dò: “Rau trong vườn  của con …”
Sở Uyên : “Biết , tưới nước  , cha và cha nuôi con nhớ .”
Trước đây khi còn trẻ  từng trồng rau, giờ già    học đủ thứ.
Con trai ông cưới   vợ .
Ông Tần cũng  dậy: “Cha đưa các con đến cổng quân khu."
Cố Khanh Khanh yên lòng: “Vâng, cảm ơn cha.” Đôi khi gọi nhanh, cha và cha nuôi  cần phân biệt, cứ thế gọi thôi.
Tần Chu  quá để ý, Sở Uyên càng   ý kiến.
“Chăm sóc  Đoàn Đoàn và Niên Niên, ở thành phố Biên nhiều muỗi và nắng gắt.” Sở Uyên tay chắp  lưng   con đường đá xanh, luôn miệng  với con trai.
Sở Đại lơ đãng đáp một tiếng, hai cha con đối diện   gì.
Đặt đồ lên xe, Cố Khanh Khanh vẫy tay chào hai vị trưởng bối: "Cha, hai  về nghỉ ngơi sớm ạ, đừng luyện chữ  buổi tối nữa, hại mắt."
“Được.” Tần Chu  gật đầu.
Cả nhóm lên xe, Tiểu Hủ đạp nhẹ ga, lái xe  khỏi cổng quân khu.
Kiểm tra xong giấy thông hành và chứng minh sĩ quan, lính gác cho qua.
Tiễn họ đến ga tàu, còn giúp mua bốn vé, Tiểu Hủ  sân ga tiễn   lên tàu, đợi tàu khởi hành mới về.
Đoàn Đoàn và Niên Niên dán mặt  cửa sổ tàu,  sân ga từ từ lùi  và Tiểu Hủ dần biến mất, một lát     lòng n.g.ự.c ấm áp.
Niên Niên  bên cạnh , Đoàn Đoàn  trong lòng , miệng nhỏ ngáp dài.
Cố Xán Dương  bên cạnh Thẩm Tuy, đối diện là Cố Khanh Khanh và Sở Đại, Đoàn Đoàn  cô đẩy qua cho Sở Đại, sữa bột pha sẵn mang theo vẫn còn ấm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-480.html.]
Cố Khanh Khanh lấy hai bình sữa  từ túi giấy, đưa cho hai con trai.
Đoàn Đoàn và Niên Niên đều  buồn ngủ, uống sữa  một nửa, tựa   và cha ngủ  .
Trên tàu  nhiều , chủ yếu là  của nhà máy quốc doanh hoặc đơn vị khác  công tác, đều  chi trả tiền xe, tiền ăn uống,  cần sầu.
Cố Khanh Khanh thu hồi ánh mắt, cô  buồn ngủ,  đồng hồ đeo tay, bây giờ là tám giờ rưỡi.
Cô  nghiêng đầu dựa  vai chồng, cọ cọ cánh tay , định chợp mắt một lúc.
Dọc đường  tàu dừng , thỉnh thoảng   lên  xuống, tiếng loa phát thanh  ảnh hưởng gì đến cô.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bốn giờ sáng đến ga thành phố Diêm, giữa đường dừng  hơn một tiếng.
Xe lửa khó đúng giờ,    quen,  ai vội việc gì.
Nồi  liên tục đốt, mùi than lan tỏa trong toa.
Sở Đại  ngủ ,  sang đối diện, Thẩm Tuy  ngủ.
Cố Xán Dương ôm đứa nhỏ trong lòng cũng  nhắm mắt.
Sở Đại    vài ,   dù ngủ cũng trông  lạnh lùng, vẻ mặt khó gần kinh khủng.
Lần đầu gặp     cảm giác gì đặc biệt,    lẽ  vợ và Cẩu Đản ảnh hưởng, càng  Cố Xán Dương càng thấy sợ.
Theo lời Cố Thanh Liệt, biểu cảm của  cả  nhạt nhẽo nhưng chỉ cần  bạn một cái là bạn cảm giác như bạn  sai chuyện gì đó , vô cùng bất an.
Sở Đại tò mò  chằm chằm  mặt   vài ,  khỏi nghĩ đến lời của vợ lúc trưa.
Từ nhỏ đến lớn   nhất vợ từng gặp là  trai cô , cho đến khi Cẩu Đản gửi  của bọn họ về.
Vợ   chút do dự  tàu đến Binh Đoàn Xây Dựng.
Chắc cũng là chuyến tàu .
Chỉ qua hai năm, Cố Khanh Khanh ban đầu một  đến Binh Đoàn Xây Dựng, bây giờ  cả gia đình  cùng.
Những gì  cũng  .
Sở Đại   phụ nữ tựa  vai , cô ngủ  yên bình, lông mày giãn .
Bất giác cong môi .
Lần  tàu dừng ở các ga khá lâu, ban đầu  một đêm,    tiếp một ngày một đêm, đến trưa ngày thứ ba mới xuống tàu.
Cố Khanh Khanh xoa eo nhức mỏi, lẩm bẩm: “May mà mang đủ đồ ăn,  thì hai đứa nhỏ chắc quấy  ngừng nghỉ quá."
Bọn họ ăn cơm  tàu, ăn khá .
Ba  đàn ông đều xách đồ, Cố Khanh Khanh hai tay nắm tay hai đứa nhỏ  theo  khỏi nhà ga.
Lại là mùi gió cát quen thuộc,  khí kèm theo cát mịn, nóng bức vô cùng.