Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 478
Cập nhật lúc: 2025-03-29 20:35:44
Lượt xem: 6
Cô cười khẩy, gắp một cái hoành thánh thổi nguội, đưa đến miệng anh: “Thử xem chín chưa.”
Anh cúi đầu, từ tốn nhai: “Chín rồi, nhân mặn ngọt vừa phải.”
“Vậy thì được, giúp em lấy hai cái chén sứ đến đây." Phân lượng vừa đủ cho hai anh em ăn.
Sở Đại làm theo lời vợ, cúi xuống lấy hai cái chén từ tủ chén bát.
Cố Khanh Khanh chia hai phần, đặt hai cái thìa vào: “Để nguội một chút, lát nữa đặt lên bàn trà cho chúng tự ăn.” Chén sứ tráng men không sợ rơi, cùng lắm là bong chút sơn thôi.
Bây giờ cố gắng để hai đứa nhỏ tự ăn, những món có nước thế này vẫn phải có người lớn ngồi cạnh.
Dù đã gói sủi cảo nhưng cô nấu thêm ít cơm, ai ăn không no có cơm ăn.
Sủi cảo nhân tôm he, sủi cảo nhân thịt hẹ cho vào nồi luộc, Cố Khanh Khanh hỏi chồng: “Anh làm nước chấm nhé?”
Sở Đại nhướng mày, lấy một cái bát nhỏ, đổ một ít xì dầu, cho thêm ít hành thái nhuyễn, dùng đũa khuấy hai cái, nói: “Được rồi.”
Chờ sủi cảo nổi lên trên, cô dùng vá múc năm sáu cái vào cái chén: "Anh nếm thử trước đi."
Anh bưng chén, kẹp một cái sủi cảo, thổi nguội rồi đưa đến miệng vợ.
Cố Khanh Khanh tự nhiên cắn một miếng, nhân tôm đặc biệt tươi ngon.
Sở Đại ăn nốt phần còn lại, tựa vào bếp, nhớ lại quá khứ, bất giác bật cười: “Lão Dư mà biết em bây giờ nấu ăn giỏi thế này, chắc sẽ khóc mất.”
Bởi vì Cố Khanh Khanh là người đầu tiên anh gặp có thể hầm xương heo thành món canh độc.
Nhìn thì đẹp, ngửi thì thơm. Không hiểu sao khi ăn vào miệng thì... một lời khó nói hết.
Cố Khanh Khanh nhớ lại quá khứ cũng mắc cười: "Sau này chú Dư nói với em, có gì muốn ăn thì bảo chú nấu, không cho phép em phá hoại nguyên liệu nữa.”
Anh cười gật đầu: “Lúc đó đúng là có hơi lãng phí.”
Rồi ánh mắt anh tối lại, nhắc nhở vợ: “Bây giờ Binh Đoàn Xây Dựng bổ sung nhiều tân binh, những người em quen, có lẽ còn chưa đến một phần ba.”
Những chiến sĩ bị vợ hạ gục bằng nồi canh gà độc năm đó sau này lần lượt hy sinh ở chiến trường biên giới.
Động tác tay của Cố Khanh Khanh dừng lại, một lúc lâu mới nói: “Em biết rồi.”
Lần này không chỉ muốn đón anh trai mà còn muốn gặp lại những người quen, trong hai ba tháng cô ở Binh Đoàn Xây Dựng, ít nhiều được mọi người chăm sóc.
Như chú Dư, chú Chu ở trại nuôi heo và chú Trương ở phòng hậu cần đều là những người rất tốt, cùng với những anh em căng tràn sức sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-478.html.]
Hai người đắm chìm trong ký ức, đồng thời trầm mặc.
Năm rưỡi, cơm canh dọn lên bàn, hai cái tô bự đựng sủi cảo nóng hôi hổi, còn có cá hấp và tôm luộc, Cố Khanh Khanh làm thêm một món mặn món cà tím trộn.
Sở Uyên vừa đúng giờ về, đi rửa tay để ăn cơm.
Tiểu Hủ và lính cần vụ của ông Tần gần đây ít xuất hiện, đặc biệt là vào giờ cơm.
Nhà họ Sở đông người, họ không muốn làm phiền Cố Khanh Khanh, ăn ở nhà ăn xong mới qua.
Sở Uyên lau tay khô, nhìn hai đứa cháu đang tự dùng thìa ăn hoành thánh bên bàn trà, ông nhìn một hồi mới ngồi xuống.
“Con bé nhà họ Bạch tuần sau kết hôn, chú Bạch vừa nói với cha mời cả nhà mình qua.”
Cố Khanh Khanh đang múc sủi cảo vào chén, nghe vậy ngẩn ra, vô thức nhìn người đàn ông bên cạnh ngồi lười biếng dựa vào ghế.
“Cha.” Nghĩ một chút, cô nói: “Buổi trưa, Bạch Dung có đến tìm A Đại.”
Sở Uyên nhận chén sủi cảo từ con dâu, cầm lấy đôi đũa, ông liếc nhìn con trai một cái rồi chọc và sủi cảo cho vào miệng."
“Con bé đó nói gì với con?” Ông biết lòng dạ con bé nhà họ Bạch, đối với lão Bạch ít nhiều ông hơi áy náy.
Ngày xưa hai thằng con trai thiếu niên bốc đồng, cảm thấy ở quân khu sẽ bị cha kiểm soát, không bao giờ nổi bật được.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vậy là hai anh em bàn nhau, chạy đến biên cương. Suy nghĩ muốn lập công chứng minh cho mấy ông già bọn họ xem, bọn chúng không hề tệ.
Nhà họ Bạch có một con trai một con gái, con trai trí dũng song toàn, rất xuất sắc.
Đáng tiếc lại hy sinh ở Binh Đoàn Xây Dựng, lão Bạch từ đó mất hết hy vọng.
Điều duy nhất ông ấy còn lưu luyến là đứa con gái này.
“Cô ấy nói không muốn kết hôn, bảo con giúp.” Sở Đại cắn một miếng sủi cảo nhân thịt heo hành lá, thơm.
Chắc là thịt ba chỉ được xào qua.
“Giúp? Con giúp thế nào?” Sở Uyên hừ lạnh: “Lần này hôn lễ là do nó tự mình định ra." Lúc đầu ông còn thấy lạ, sao chuyện này lại định nhanh thế, hỏi ra mới biết là con bé tự muốn đẩy nhanh thời gian.
Sở Đại đang ăn sủi cảo, ngẩn người, không rõ Bạch Dung nghĩ gì.
Ông Tần nãy giờ im lặng, ôn tồn nói: “Con bé nhà họ Bạch là người thông minh, người hiện tại là lựa chọn tốt nhất của nó rồi."
Cố Khanh Khanh đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.