Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 476
Cập nhật lúc: 2025-03-29 20:35:40
Lượt xem: 3
Trên đường đến chợ, liên tục có chị dâu chào hỏi Cố Khanh Khanh, người đàn ông đi bên cạnh thỉnh thoảng cười gật đầu một cái.
Mối quan hệ của vợ anh thật sự tốt, đi đến đâu cũng có thể sống tốt.
Nếu các thím trong đại viện trước đó không có ấn tượng xấu về cô có lẽ bây giờ mọi người rất hòa thuận vui vẻ.
Hai đứa nhỏ miệng rất ngọt, liên tục gọi dì gọi thím, giọng nói non nớt vô cùng đáng yêu.
Hai cục bông nhỏ trắng trẻo mũm mĩm, ai nhìn cũng thích.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đến chợ thì đã hơn ba giờ, các đội sản xuất lớn bán hàng một cách trật tự tại các quầy của mình, hải sản rất phong phú.
Người trong nhà thích ăn tôm, Cố Khanh Khanh mua luôn ba cân.
Dù sao cũng không phải cô xách về.
Nghe ý của chị bán hàng lúc nãy, chắc là anh trai cô tối nay sẽ qua ăn cơm.
"Khanh Khanh à, đây là chồng cháu? Đẹp trai quá." Thím bán hải sản lấy một chiếc lưới xanh, cho tôm vào rồi buộc lại.
Cố Khanh Khanh thường đến chợ này, hai tháng nay mua không ít cá tôm về phơi khô.
Người trong chợ gần như đều biết cô, đặc biệt là hai cục bông nhỏ nổi bật đi cùng cô.
"Đúng, là chồng cháu." Cố Khanh Khanh cười tươi: "Là hải quân."
"Làm hải quân tốt, chúng tôi là ngư dân có việc gì trên biển đều nhờ hải quân cứu. May mà có các đồng chí."
Sở Đại xách giỏ đến nhận tôm, cười nói: "Là việc nên làm."
Cô và chủ quầy nói chuyện gia đình, anh đứng bên cạnh lắng nghe, thỉnh thoảng để mắt đến hai đứa nhỏ nhìn chằm chằm muốn trộm cà chua của quầy hàng người ta.
Anh gõ nhẹ vào tay chúng.
Cố Khanh Khanh mua rất nhiều rau, cá tôm là thứ không thể thiếu, còn có cà tím đậu đũa, mua thêm ít ớt không cay, hiếm khi có củ sen, cô quyết định mua luôn một củ, còn mua thêm vài củ khoai tây.
Cuối cùng mua một bó rau chân vịt, coi như tạm đủ.
Chồng xách giỏ, cô trả tiền, không quên mua cho hai đứa nhỏ ít nho và xoài.
Hai đứa nhỏ không hiểu sao, táo lê chuối đều ăn được nhưng không thích ăn.
Ngược lại rất thích nho và xoài.
Xoài cô không dám cho chúng ăn nhiều, nho thì nhà lúc nào cũng có sẵn, thỉnh thoảng rửa vài quả cho chúng.
Có lẽ giống khẩu vị của cha chúng, dù trong túi lúc nào cũng có kẹo sữa vậy chớ thích ăn chua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-476.html.]
Cô bóc mỗi đứa một quả nho, hai anh em lập tức ngoan ngoãn hẳn.
Cố Khanh Khanh nói với chồng: "Phải mang theo ít trái cây lên tàu, không thì hai đứa này sẽ làm ầm lên cho coi."
Chồng gật đầu đồng ý: "Còn phải mang thêm ít đồ ăn vặt."
Ra khỏi chợ, hai vợ chồng dắt con đi đến cung tiêu xã.
"Đồng chí, làm ơn cắt cho tôi hai cân thịt." Cố Khanh Khanh mở lời.
Nhân viên cung tiêu xã quen mặt với cô, chọn một miếng ba chỉ cắt cho cô, dùng dây cỏ xâu thịt lại: "Còn cần gì nữa không?"
"Để tôi xem đã." Cố Khanh Khanh tự mình đi đến kệ hàng, thấy có kem dưỡng da tay Vạn Tử Thiên Hồng, cô lấy hai hộp.
Thành phố Biên nhiều gió cát, tay dễ bị khô nẻ. Cô định mua thêm ít để tặng cho thím Dư.
Cô lấy thêm hai lọ dầu gió Bạch Miêu, hai lọ dầu ngao. Dầu ngao cho thím Dư chăm sóc da mặt, dầu gió hai đứa nhỏ dùng, ở bên đó nhiều muỗi.
Niên Niên và Đoàn Đoàn tự đi tìm đồ ăn, trên quầy có mấy cái lọ thủy tinh lớn đựng bánh trứng gà mềm xốp và các loại bánh khác, hai đứa nhỏ kiễng chân cũng không nhìn thấy. Cha chúng thả giỏ rau xuống, một tay ẵm một đứa lên:
“Muốn ăn cái gì nào?”
Những bàn tay nhỏ xíu chỉ lung tung vào các lọ thủy tinh, rõ ràng là cái gì cũng muốn.
Sở Đại bất đắc dĩ: "Mỗi loại một cân đi."
Nhân viên bán hàng thấy đàn ông nhà này có vẻ chiều con quá, thường có những người đàn ông trẻ tuổi, cũng có người lớn tuổi chút dắt hai đứa nhỏ đáng yêu này đến mua đồ ăn vặt, chúng muốn gì là mua ngay, không nhăn mặt chút nào.
Ban đầu định lên tiếng nhắc nhở, nghĩ lại thôi.
Người ta mua được, muốn cho con, cho cháu ăn, người ngoài không có quyền nói.
Cố Khanh Khanh cầm một đống đồ đến thanh toán, thấy nhân viên cân bánh rồi gói bằng giấy nâu, cô nói với chồng: "Anh mua thì phải chịu trách nhiệm trông chừng chúng, một ngày tối đa hai cái, ăn hết đống này bụng đâu ăn cơm nữa."
"Nghe mẹ nói không?" Anh đặt hai đứa nhỏ xuống, nhận lấy bánh bỏ vào giỏ: "Tất cả là tại ông nội và các cậu chiều chuộng các con, các con đòi ăn cái gì cũng mua."
Nói rồi, anh cười hỏi vợ: "Thái độ này được không vợ?"
Cố Khanh Khanh hừ: "Anh thì xóa mình sạch sẽ lắm." Thực ra người chiều hai đứa nhỏ nhất là anh ấy.
Nhân viên thu phiếu và tiền, đếm rồi trả lại cô năm xu ba phân: "Hai đứa con nhà chị được yêu quý lắm, đổi lại bất cứ ai cũng chiều chuộng hai đứa."
Cố Khanh Khanh cười cảm ơn, nhận tiền bỏ vào túi, nói với hai con: "Dì khen các con kìa, còn không cảm ơn dì đi?"
"Cảm ơn~ dì~" Hai anh em đồng thanh nói, biểu cảm giống hệt nhau.
Nhân viên ban đầu hơi căng mặt, giờ phút này mặt giãn ra cười vui vẻ.
Thật là dễ thương quá.