Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 475

Cập nhật lúc: 2025-03-29 20:35:38
Lượt xem: 3

"Đi ~" Niên Niên lắc đầu: "Cha bế!"

"Không bế." Cô không để ý đến hai anh em: "Anh trông chúng, em xuống bếp lấy giỏ đi chợ." Nói xong cô nhanh chóng xuống lầu.

Tính cách hấp tấp này vẫn không thay đổi chút nào.

Không lạ gì khi cô và Tiêu Tiêu có thể chơi thân với nhau.

"Đi thôi." Sở Đại thu hồi ánh mắt: "Lát nữa đừng đòi bế đấy."

Hai đứa nhỏ tự bám tay vịn gỗ đỏ xuống lầu, bước chân rất chậm, mỗi bước chân còn khẽ chạm nhẹ hơi thăm dò chứ không dám mạnh dạn đặt chân xuống.

Anh không giục, không vội chút nào, đi phía sau nhìn chúng, sẵn sàng đưa tay đỡ bất cứ lúc nào.

Cố Khanh Khanh chờ hai đứa nhóc xuống lầu đã mang giỏ đi chợ đến cửa bếp, thấy ba cha con lề mề, cô quay lại bếp cắt một đĩa xoài.

Còn hai bậc thang nữa là xuống, cô đứng dưới lầu, dùng que tre xiên một miếng xoài đưa vào miệng con trai lớn.

Đứa nhỏ nhai nhóp nhép, nước trái cây chảy ra mép miệng, ăn xong chưa đã thèm còn l.i.ế.m liếm môi, ánh mắt trông mong nhìn mẹ.

Xoài rất thơm và ngọt, Niên Niên ngửi thấy mùi thì thèm lắm, thấy mẹ không tiếp tục, nó há miệng: “A~”

Cố Khanh Khanh xiên một miếng, vừa đưa đến miệng nó, nhìn như sắp ăn được, lại chuyển tay đưa vào miệng người đàn ông đứng sau lưng chúng.

Niên Niên ngửa đầu quay lại, thấy cha ăn mất miếng xoài của mình, “Oa” một tiếng khóc òa.

Cố Khanh Khanh vội xiên một miếng khác đút vào miệng nó, mới chặn được tiếng khóc.

Sở Đại dựa vào lan can, nhìn cô luân phiên đút cho hai đứa, bỗng lười biếng bắt chước: “A.”

Cố Khanh Khanh nhìn anh đầy ngờ vực.

Anh chọc vợ, há miệng: "Anh cũng muốn ăn, vợ ơi.”

Cố Khanh Khanh xiên một miếng nhỏ nhất đút vào miệng anh.

Ăn xong xoài, cô chén vào bếp tráng qua nước, xách giỏ chuẩn bị ra ngoài.

Ngoài trời nắng ấm, ánh nắng không gay gắt, chiếu lên người thật ấm áp.

Hai đứa nhỏ đều mặc bộ quần áo liền thân bằng vải cotton, đi giày vải do bà cố ngoạiTrương Thúy Phân tự tay làm.

Ra đến con đường lát đá xanh ngoài sân, chúng chạy tung tăng, hai vợ chồng đi bộ chậm rãi phía sau.

Đi ngang qua nhà họ Tiết, Cố Khanh Khanh hạ giọng: “Không biết Bùi Trúc có đưa phương thuốc cho chị chồng của chị ấy dùng chưa.”

Hai tháng trước, khi Bùi Trúc dẫn con đến chơi, Cố Khanh Khanh đã đưa phương thuốc cho chị ấy, còn dặn nhất định phải cho bác sĩ xem trước rồi hỏi xem chị chồng có suy xét muốn dùng hay không.

Gần đây, Tiết Tư và Sở Đại đi lại khá thân thiết, hai người đàn ông thường xuyên trò chuyện trong phòng sách ở tầng hai, quan hệ trông có vẻ tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-475.html.]

"Không biết." Sở Đại nhìn hai đứa ngốc nghếch phía trước, nói: "Chuyện này anh cũng không tiện hỏi."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Có động tĩnh gì chắc chắn sẽ truyền ra, gần đây Tiêu Tiêu bận gì mà không thấy em ấy về đây ăn cơm."

"Quân đội dã chiến đang huấn luyện, đợi anh hai đến cũng sẽ bận." Anh liếc qua cổng nhà họ Tiết: "Thím Tiết này ở đại viện là người khá có tiếng tăm, vợ Tiết Tư bị người ta bàn tán không ít, nếu phương thuốc đó có tác dụng, vị thím Tiết gia này sẽ chủ động đến cửa cảm ơn em."

Như vậy Cố Khanh Khanh cũng coi như mở được một cánh cửa với các thím ở đại viện.

Đừng nhìn thím Tiết dữ dằn, những người thân thiết với thím ấy không ít, vợ lữ trưởng, sư trưởng, quân trưởng đều có. Tính cách tuy nóng nảy vừa khéo lại hợp với những người thẳng thắn, không có gì tâm tư xấu xa.

Chỉ có lúc mắng chửi người hung hăng quá, địa vị ở nhà không thể lay chuyển, đứng trên cả chồng và con.

Nếu thật sự giúp gia đình thím ấy giải quyết được vấn đề này, sau này ai không hòa thuận với Cố Khanh Khanh thì chính là không hòa thuận với thím ấy.

Không cần Cố Khanh Khanh ra tay, thím ấy nghe tiếng gió thôi cũng đã chửi người đó m.á.u cho phun đầy đầu.

Cố Khanh Khanh đã nghe danh từ lâu: “Tiêu Tiêu nói mẹ em ấy dữ như vậy cũng có chút sợ thím Tiết.”

Sở Đại cười: “Thím Tiêu cũng dữ có tiếng lắm, chú Tiêu bị thím ấy cào không ít.”

“Cho nên là.” Cố Khanh Khanh đưa giỏ cho anh: “Anh thật có phúc mới cưới được em, em không bao giờ nói lớn tiếng với anh, cũng không động tay động chân với anh, càng không cào nát mặt anh.”

Sở Đại: "..." Lặng lẽ nhận lấy giỏ, nhìn khuôn mặt tươi cười của vợ, anh không dám hé răng.

Không biết ai tức giận thở phì phì gọi đầy đủ tên của anh.

Còn chuyện động tay động chân ... ừm, cũng là động mà động kiểu khác.

Thôi cũng được.

Ra khỏi cổng quân khu, hai vợ chồng mỗi người dắt một đứa, từ từ đi đến chợ.

Ở nhà lề mề một lúc, giờ đã là hai giờ bốn mươi lăm phút chiều.

Có mấy chị em quen biết với Cố Khanh Khanh đi qua, cô cười gật đầu chào hỏi, rồi nói chuyện phiếm vài câu.

“Sở đoàn trưởng nhà em đi chợ với em à? Tốt thật đấy, vị kia nhà chị xong nhiệm vụ là không chịu đi ra ngoài, như thể đi chợ với chị mất mặt lắm vậy.” Chị dâu mặt dài than thở.

“Không phải đâu, công việc trong quân đội nặng nề vất vả lắm, anh trai em bình thường xong việc cũng không ra ngoài mấy, chắc là mệt lắm.” Cố Khanh Khanh dịu dàng an ủi.

“Haiz, vẫn là em nói chuyện dễ nghe, đúng rồi chị có làm ít bánh thanh đoàn, tối đưa anh cả em mang sang cho em."

Chị này là vợ của đồng đội anh trai, bình thường nói chuyện khá thân.

“Vậy được, cảm ơn chị, em không khách khí nữa nha."

“Khách sáo gì chứ, em đưa chị bánh táo đỏ mấy lần mà." Chị mặt dài nói thêm vài câu rồi đi: “Không nói nữa, chị còn phải đi cung tiêu xã mua ít thịt, mấy đứa nhỏ ở nhà kêu học mệt, muốn ăn đồ ngon để bổ não, lần sau hai chị em mình nói chuyện tiếp nhé.” Bọn trẻ ở nhà với chồng chị khiến chị không yên tâm, chủ yếu là chị lo đứa đang bi bô tập nói.

“Được.” Cố Khanh Khanh cười gật đầu.

Loading...