Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 472

Cập nhật lúc: 2025-03-29 20:35:33
Lượt xem: 4

Cố Khanh Khanh ôm eo chồng, ngẩng đầu nói chuyện với anh, người đàn ông mỉm cười trả lời, đứng ở sân ngoài, cô gái nắm chặt bàn tay, móng tay ghim vào lòng bàn tay, khẽ gọi một câu: “Anh A Đại.”

Nụ cười trên mặt Cố Khanh Khanh biến mất, cô rời khỏi lòng anh, nhìn thấy cô gái đứng ở cổng sân, trong lòng thầm nghĩ một câu, người rốt cuộc đã đến rồi.

Bạch Dung từ khi về khu đại viện này ăn Tết đến giờ vẫn chưa rời đi, cũng không theo đoàn văn công đi biểu diễn, Tiêu Tiêu nói là nhà cô ấy muốn cô ấy kết hôn rồi mới đi.

Cố Khanh Khanh sớm đã dự cảm cô ấy sẽ đến làm ầm lên với Sở Đại.

Nghĩ vậy, cô đón lấy cá khô từ tay anh: “Em đi vào bếp đóng gói mấy thứ này lại.”

Sở Đại tránh tay vợ: “Nặng lắm, để anh xách, cùng đi.”

Hai vợ chồng không ai nhắc đến người ngoài cửa.

Bạch Dung cắn môi, lại gọi một tiếng: “Anh.”

Sở Đại mặt hơi cứng lại, nghĩ đến điều gì đó, giọng điệu rất bình thản: “Vào đi.”

Cố Khanh Khanh không nói gì.

Bạch Dung theo vào phòng khách, Cố Khanh Khanh cùng chồng vào bếp đặt cá khô xuống, tiện tay pha tách trà mang cho cô ấy.

Sở Đại bỗng cảm thấy bất an.

Đặt trà lên bàn, cô bình thản nói với chồng: “Sở Đại, anh nói chuyện đi, em lên xem bọn trẻ.”

Ở nhà họ Sở, ngoài Sở Uyên và Tần Chu, cô không dám gọi thẳng, còn lại bốn người đàn ông lớn nhỏ, mỗi lần nghe cô gọi tên đầy đủ đều cảm thấy sợ.

Cố Thanh Liệt từng nói: “Ngoài đối diện với cái mặt lạnh Cẩu Thặng tôi sợ nhất là nghe Khanh Khanh gọi đủ tên, không lừa cậu đâu, lạnh cả sống lưng.”

Giờ Sở Đại cũng cứng đờ cả người, giờ nếu để cô ấy đi, tối không biết sẽ dỗ thế nào, vừa định mở miệng thì cô đã nhanh chóng bước lên lầu như sợ có gì đuổi theo sau.

Người đàn ông có chút bất lực, trong mắt còn có chút cưng chiều, dung túng vô tận.

Bạch Dung thấy hết sự thay đổi trong mắt anh, không động vào tách trà trên bàn, cúi đầu nói nhỏ: “Anh A Đại, anh có thể giúp em không?”

Sở Đại nhìn cô, im lặng rất lâu, không trả lời.

Bạch Dung xoắn tay, tự nói: “Cha em muốn em lấy con trai một chú ở phân khu, em không muốn, anh, em thật sự không muốn.”

“Nếu anh trai em còn ở sống, anh ấy chắc chắn sẽ đứng về phía em, giúp em.”

Trong đầu Sở Đại hiện lên khuôn mặt của Bạch Diên, nhắm mắt lại. Một lúc sau, anh mở mắt, trên mặt không có chút cảm xúc: “Nhưng A Diên đã không còn nữa rồi.”

Động tác Bạch Dung đột ngột dừng lại, dường như không tin rằng anh lại nhắc đến anh trai cô bằng giọng lạnh lùng như vậy.

“Anh A Đại …”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-472.html.]

“Em thật sự không thể tự giải quyết được sao?” Đôi mắt sắc bén như d.a.o của người đàn ông nhìn thẳng vào mắt cô, dễ dàng nhìn thấu cô: “Chú Bạch và thím Bạch chỉ còn một đứa con là em, em nếu không muốn bọn họ có thể ép buộc được em à?"

Bạch Dung môi run run, muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn lại trong cổ họng không thể thốt ra.

“Hay là em đã đưa ra yêu cầu gì đó không có khả năng thực hiện được, nên chú thím Bạch mới kiên quyết như vậy, không màng đến sự phản đối của cô con gái duy nhất này, nhất định phải gả em đi ngay lập tức.”

Sở Đại rõ ràng không muốn nói thêm: “Dung Dung, vì tình cảm với anh trai em, anh có thể giúp em, nhưng em liên tục dùng A Diên để uy h.i.ế.p anh, muốn lợi dụng sự áy náy của anh đối với cậu ấy, những điều này anh đều biết.”

Mặt Bạch Dung trắng bệch, cắn môi nhìn anh.

Trong ký ức của cô, anh A Đại không phải là người như vậy.

“Bất kể em đang tính toán điều gì, mỗi lần em nhắc đến A Diên một lần thì tình cảm từ thời thơ ấu của chúng ta phai nhạt đi một phần. Lần này anh có thể giúp em, sẽ không có lần sau."

Sở Đại nói: “Trước đây anh còn định khi em xuất giá sẽ thay anh trai chuẩn bị cho em một phần của hồi môn. Bây giờ xem ra không cần nữa, em cũng không thật lòng coi anh là anh trai, cứ thế đi. Sau này có chuyện gì thì tìm A Chiêu, cậu ấy chưa có gia đình, không cần phải tránh tị hiềm.”

Trước khi lên cầu thang, anh quay đầu nhìn cô: “A Diên mà thấy em như bây giờ sẽ rất buồn.” Nói xong, anh không quay đầu lại mà lên lầu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiếng bước chân mạnh mẽ dẫm lên cầu thang gỗ dần xa, Bạch Dung ôm mặt khóc nức nở.

Cô biết, Sở Đại lần này là hoàn toàn cắt đứt quan hệ với cô, sau này không thể đến tìm anh nữa.

Cố Khanh Khanh lên lầu nhìn một cái, Thẩm Tuy cùng hai nhóc con ngủ rất ngon, cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng, xuống lầu.

Sở Đại mở cửa phòng ngủ, nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi trên giường cúi đầu, trong tay là một tấm ảnh cũ được bảo quản rất tốt.

Anh bước đến, kéo một chiếc ghế ngồi đối diện cô.

“Em đang nhìn gì vậy?” Anh nhìn theo ánh mắt của cô.

Cố Khanh Khanh đưa thẳng bức ảnh cho anh, không nói gì.

Người đàn ông nhận lấy, nhìn rõ rồi nhướng mày: “Anh và Cẩu Đản?”

Chính là tấm ảnh chụp ở Binh Đoàn Xây Dựng, do Cố Thanh Liệt gửi về.

Trong ảnh, anh trông rất kiêu ngạo, lúc đó còn trẻ không hiểu chuyện, nghĩ mình có thể chinh phục mọi thứ.

Bây giờ nhìn lại không khỏi bật cười: “Anh nhìn bức ảnh này chẳng có cảm giác gì, sao em lại thích anh?”

“Đẹp trai.” Cố Khanh Khanh suy nghĩ một lúc, nói: “Người đẹp trai nhất em từng gặp là anh trai em, cho đến khi Cẩu Đản gửi về tấm ảnh này.”

Sở Đại lại nhìn Cẩu Đản trong ảnh, nói: “Anh cả và anh hai lớn lên có hơi chút chênh lệch."

Cố Khanh Khanh không nói gì, ánh mắt rơi vào bức ảnh trong tay anh.

Sở Đại cân nhắc, mở miệng hỏi thẳng: “Em không hỏi xem Bạch Dung nói gì với anh à?”

Loading...