Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 471
Cập nhật lúc: 2025-03-29 20:35:31
Lượt xem: 2
Sở Đại nhấc hai nhóc con đặt xuống đất: “Các con tự chơi đi.”
Đoàn Đoàn và Niên Niên đi tất len, đứng trên sàn gỗ, hai anh em nhìn nhau, Niên Niên phản ứng đầu tiên, cha không muốn chơi với hai anh em.
Cậu nhóc ôm chầm lấy chân cha, ngửa đầu: “Cha ~ con vịt!”
Ở cửa hàng bách hóa Tuy Ninh mua hai con vịt cao su, hai nhóc chơi một lúc trên xe về nhà quên mất, giờ mới nhớ ra.
“Ở dưới lầu.” Anh thở dài, nhấc hai đứa bám người lên giường, tự ngồi xuống cạnh giường: “A Tuy, xuống lấy giúp anh, ở trên sofa, trẻ con tay chân mau lẹ."
Thẩm Tuy biết đây là cái cớ vì anh ấy lười, cậu không nói gì, đặt bút xuống, ghế lùi ra sau một bước, cậu đứng dậy xuống lầu.
Cố Khanh Khanh nhìn sách ngoại ngữ, không ngẩng đầu lên một cái: “Sau này khi em ấy làm bài tập, anh đừng có mà sai em ấy làm cái này cái kia nữa, làm gián đoạn suy nghĩ của người ta.”
“Luyện vài chữ cần gì suy nghĩ.” Anh trả lời một cách bâng quơ.
“Sở Đại!” Người phụ nữ quay đầu nhìn anh, giọng có chút không hài lòng.
“Anh sai rồi, lần sau đợi khi nào em ấy rảnh mới sai." Anh nhéo má con trai nhỏ, cười hỏi vợ: “Đọc sách gì đấy?”
“Lịch sử nước Anh.” Cố Khanh Khanh nhớ đến lời Tiêu Tiêu nói trước đó, hỏi anh: “Anh nghĩ nếu em học ngoại ngữ thì sao? Sau này có thể đi trạm dịch vụ làm phiên dịch viên gì đó.”
“Tùy em thích.” Anh chán ghét nước miếng của con trai, anh chùi chùi lên áo thằng nhóc: "Cần gì cứ nói với anh, tự em ra ngoài mua không tiện.”
“Anh không phản đối em làm mấy việc này à?” Cố Khanh Khanh cười tít mắt nhìn anh.
Anh buồn cười: “Sao anh phải phản đối?” Ở nhà mình không cần băn khoăn, anh nói: “Có thể là mấy năm nữa sẽ khôi phục thi đại học, đến lúc đó em muốn học lại cũng được, Đoàn Đoàn và Niên Niên anh sẽ nghĩ cách.”
“Thôi đi, anh nghĩ ra cách gì chứ?” Cố Khanh Khanh cầm lại sách: “Mà đợi anh hai đến đây mẹ có thể sẽ qua đây, chỉ là không biết ở bao lâu.”
Nghĩ đến điều gì, cô lại nói: “Mẹ nói nếu chúng ta sinh thêm một đứa nữa, bà sẽ qua giúp trông con.”
Anh nhìn thẳng vào mắt vợ, nhướng mày: “Anh nhớ có người từng nói với anh, tạm thời không muốn sinh con.”
“Đúng vậy, chờ xem đã, bây giờ Đoàn Đoàn và Niên Niên còn nhỏ.” Cố Khanh Khanh nhìn chú thích trên sách, cầm sách ngồi sát vào anh: “Nhiều từ em không biết, anh dạy em nhé?”
“Được.” Anh cúi đầu nhìn chữ trên sách cô cầm, dưới những chữ tiếng Anh là bản dịch của Thẩm Tuy, nét chữ thanh tú.
Thẩm Tuy bước vào, tay cầm hai con vịt vàng nhỏ, hai nhóc con vốn đang leo lên lưng cha, thấy vậy liền lao về phía cậu, tay nhỏ bóp con vịt cao su kêu không ngừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-471.html.]
Thấy hai đứa nhỏ cứ ríu rít không ngừng, Cố Khanh Khanh cũng cười rạng rỡ.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, hai nhóc con ngày càng lớn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Năm 1975, ngày 6 tháng 5, âm lịch ngày 25 tháng 3.
Lập hạ.
“Anh hai về từ ngày 21 tháng giêng phải không? Giờ đã hai tháng rồi, có phải đã nên đến quân khu rồi không?” Vừa ăn xong cơm trưa, Cố Khanh Khanh lấy cá khô phơi ngoài sân xuống, hỏi người đàn ông phía sau.
Sở Đại vừa từ Bộ Chỉ huy Hải quân trở về, trong tay xách theo chuỗi cá khô mà vợ anh đã lấy xuống.
“Sắp rồi, hôm qua nhận được điện báo của anh ấy, mấy ngày tới sẽ có lệnh điều động.” Cố Thanh Liệt nửa tháng trước vừa rời chiến trường, bị thương nhẹ, không dám nói trong điện báo, sợ em gái biết sẽ buồn, vẫn là Sở Đại hỏi Quan Huân mới biết.
Cô đề nghị: “Hay là chúng ta đi đón anh ấy nhé? Nhân tiện về thăm Binh Đoàn Xây Dựng, anh cũng hơn hai năm rồi chưa về, chúng ta dẫn A Tuy và Đoàn Đoàn, Niên Niên cùng đi.”
Anh đã sớm biết vợ sẽ nói vậy: “Anh đã xin nghỉ một tuần rồi.”
Anh bổ sung: “Cũng xin nghỉ cho A Tuy một tuần.”
Cố Khanh Khanh hớn hở xoay người chui vào lòng anh, ôm eo anh, ngẩng đầu cười nói: “Thật sao? Em đã lâu lắm rồi không gặp thím Dư, Tiểu Thỏ chắc đang học ở thành phố Biên rồi nhỉ, Tiểu Húc chắc cũng sắp vào lớp mẫu giáo rồi?”
Người đàn ông hai tay xách cá khô, cánh tay hơi nhấc sang bên, tránh để không chạm vào người cô.
“Thật sự cái đó anh cũng không rõ, trường tiểu học của con em binh đoàn không biết có mở không, vợ quân nhân theo quân không nhiều, trường mở ra cũng không có ai đi.”
Trong sân chỉ có hai người họ, hai nhóc con đang ngủ trưa trên lầu với cậu.
Đến hai giờ chiều, Thẩm Tuy mới đi học tiếp.
Cố Khanh Khanh trong lòng anh thở dài: “Điều kiện của binh đoàn không tốt, thiếu nước là vấn đề lớn, em đoán bây giờ chỉ có thím Dư còn theo quân.”
Nếu Sở Đại còn ở đó, chắc chắn cô cũng sẽ ở lại Binh Đoàn Xây Dựng, ít nhất là chồng và anh trai đều ở đó, binh đoàn đều là người quen của cô, còn có thím Dư cùng nói chuyện.
Nghĩ lại, dường như tốt hơn ở đại viện này, chỉ là điều kiện sống bên ấy quá khó khăn.
Cả năm ăn cá được vài lần, không như Nam Dương, gần biển nên cá tôm rất rẻ, dân thường cũng ăn được thường xuyên.
Hai vợ chồng bàn nhau khi nào đi ga tàu, tối nay có chuyến tàu đi thành phố Diêm, từ đây đến binh Binh Đoàn Xây Dựng phải qua thành phố Diêm.
Đúng lúc chiều Thẩm Tuy tan học, ăn xong cơm tối là có thể đi ngay.