Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 469
Cập nhật lúc: 2025-03-29 20:35:07
Lượt xem: 6
"Cậu thật có phúc." Tiết Tư theo thói quen mò tay vào túi quần lấy thuốc, ngón tay chạm vào hộp thuốc, thấy hai đứa nhỏ ở đó, đành dừng lại: "Ở trong quân đội có vất vả chút cũng không có vấn đề gì, về nhà người nhà hòa thuận mới là điều quan trọng nhất."
Mẹ của anh rất hung hãn, mắng chửi thô tục chẳng giống ai. Từ cha anh đến anh đến vợ đều không thoát khỏi bị mẹ mắng. Đặc biệt là vợ anh chưa sinh được con, trong mắt mẹ anh như thể là muốn tuyệt đi dòng dõi nhà họ Tiết, bà xúi giục anh ly hôn mấy lần, thấy không được, lại đi làm phiền vợ anh. Vừa nãy hai người còn cãi nhau một trận, ăn xong bữa cơm anh đi ra ngoài ngay. Nhìn thấy nhà họ Sở gia đình hòa thuận, anh không khỏi cảm thán.
"Tôi không thấy cô ấy bình thường." Sở Đại đút một thìa cơm canh cho đứa con nằm trên tay vịn sofa bên cạnh, rồi đút thêm một thìa cho đứa nhỏ đang há miệng ngồi trên đùi: "Gia đình chúng tôi được như bây giờ, công lao của cô ấy không hề nhỏ."
Anh ấy cũng đã nghĩ, nếu không kết nghĩa với Cố Thanh Liệt, Cẩu Đản không gửi ảnh của họ về, cô gái này không có can đảm tìm đến anh, thì bây giờ sẽ ra sao.
Có thể anh ấy vẫn ở trong Binh Đoàn Xây Dựng, cả đời này tiêu hao ở đó, có thể trước đây, bây giờ hoặc tương lai, anh sẽ c.h.ế.t trong một trận chiến nào đó, xác gửi về quân khu phương Nam. Dù may mắn không chết, cũng có thể sống cả cuộc đời cô độc. Quan hệ cha con với Sở Uyên cứ như quá khứ, nhiều năm khó gặp một lần, mãi mãi như cách một vực thẳm.
Sở Uyên thì sao, cũng là mỗi ngày từ bộ tư lệnh về nhà, có lẽ sẽ sống luôn ở bộ tư lệnh, ngày ngày ăn cơm ở nhà ăn. Nghĩ lại thì có lẽ cũng giống như anh, một mình cô độc côi cút, không có được cảnh con cháu đầy đàn.
Nhà họ Tần và nhà Sở có thể có liên hệ, nhưng sẽ không sâu như bây giờ, cha nuôi Tần có lẽ sẽ ở lại đảo, cũng có thể sẽ trở về thủ đô, khả năng ở lại quân khu phương Nam rất ít. Còn Thẩm Tuy, rất có khả năng bị đưa về nhà bà ngoại, cuộc sống thì ...
"Người khác nghĩ sao không quan trọng." Sở Đại dùng ngón tay lau chỗ dính canh trên miệng con trai: "Nếu không có Cố Khanh Khanh, những người mà anh thấy hôm nay sẽ không ngồi đây."
Cũng không có cơ hội trở thành một gia đình.
Tiết Tư có vẻ trầm ngâm: "Vậy cậu phải cảm ơn anh hai vợ của cậu."
"Ừ, tôi phải cảm ơn anh ấy." Anh cười: "Mỗi lần anh ấy nói con trai tôi giống anh ấy, tôi nào dám phản bác."
"... Ha." Tiết Tư cười thoải mái, tay rời khỏi túi quần, dựa lưng vào ghế sofa, thần thái dãn ra: "Cậu năm nay hai mươi hai?"
"Hai mươi ba." Sở Đại liếc anh ấy một cái: "Sao, ghen tị vì tôi trẻ tuổi đầy hứa hẹn?"
"Được rồi, khoe vợ xong lại khoe mình, trước đây chưa thấy cậu mặt dày như vậy."
"Trước đây gặp ít, anh quen là được." Sở Đại nghĩ một lát: "Anh chắc sắp ba mươi rồi nhỉ."
"..." Tiết Tư cười gượng gạo: “Hai mươi tám, hơn cậu năm tuổi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-469.html.]
"Ồ." Sở Đại gật đầu: "Không nhìn ra, trong lòng anh nhiều mưu mô vòng vo, giống như một ông già."
"Còn để bụng à, chẳng phải chỉ lừa cậu một chút sao? Tôi cũng vì tương lai của Thẩm Tuy mà suy nghĩ." Nói đến đây, anh nhíu mày: "Trên xe tôi không tiện nói, sau này Thẩm Tuy thật sự không về thăm mộ cha cậu ấy nữa?"
"Ừ." Sở Đại thấy đứa nhỏ trong lòng không ngồi yên, m.ô.n.g nhích nhích muốn xuống, cũng không cản, tiện tay đặt bát cơm lên bàn trà, từ túi lấy ra một viên kẹo sữa, từ từ bóc ra rồi nhét vào miệng: "Sau này phiền anh thắp một nén hương cho anh ấy."
Tiết Tư muốn nói gì đó mà lại cảm thấy mình không có tư cách để nói bất cứ điều gì.
Thẩm Tuy thực sự không nợ A Tắc cái gì, tiền trợ cấp của cha không tiêu lên người thằng bé.
Một lúc sau, anh hỏi: "Vậy ý của Thẩm Tuy là không muốn nhận người cha này nữa?"
"Muốn cắt đứt quá khứ thôi, họ không đổi mà?" Sở Đại nhai kẹo sữa: "Hôm nay anh cũng thấy, nếu chúng ta không đi nhanh, không biết người nhà hai bên của thằng bé còn gây chuyện như thế nào nữa."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Cậu không giống người cố kỵ đến mấy chuyện này." Tiết Tư nhìn thẳng vào Sở Đại: "Trong lòng cậu chắc đã tính xong cách đưa người nhà họ Hà đến đồn cảnh sát như thế nào, đòi lại tiền trợ cấp của A Tắc như thế nào rồi, đúng chứ?"
"Đúng." Sở Đại không phủ nhận, dùng lưỡi đẩy kẹo, nói: "Khanh Khanh không muốn Thẩm Tuy nhớ lại chuyện cũ, sợ cậu bé bị tổn thương lần nữa nên tôi dừng lại."
Trong mắt anh, Thẩm Tuy là em vợ, là người nhà mình. Không cần thiết khơi lại vết thương của em ấy. Hơn nữa, người nhà họ Hà sau này không thể sống tốt được, mợ của Thẩm Tuy phải chăm sóc hai người già hai đứa con, trong nhà không có người lao động khỏe mạnh, e rằng tiền trợ cấp của Thẩm Tắc cũng đã dùng gần hết.
Theo anh, cuối cùng chỉ có hai kết quả. Mợ của Thẩm Tuy đưa con trai tái giá, hoặc để con trai lại nhà họ Hà, tự mình tái giá.
Người lòng dạ hẹp hòi ích kỷ như vậy, chuyện gì cũng có thể làm được, tiền trợ cấp của cha Thẩm Tuy còn trong tay cô ta, chuyện với bà ngoại Thẩm Tuy e còn dài lắm.
Cứ chờ xem.
Tiết Tư ở lại đến mười giờ, uống hết chén trà lạnh, đứng dậy: "Tôi phải về rồi."
"Tôi tiễn anh." Sở Đại gật đầu.
Anh không từ chối.