Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 468
Cập nhật lúc: 2025-03-29 20:35:05
Lượt xem: 4
Thấy Sở Uyên, vô thức đứng nghiêm chào: “Chào thủ trưởng.”
Sở Uyên thấy hắn đến cũng hơi ngạc nhiên, nhà mình và nhà họ Tiết ngoài sự vụ quân sự rất ít giao lưu.
Ông vẫy tay: “Ngồi tự nhiên, ở nhà đừng khách sáo.”
Đều là con cháu quân nhân, thằng nhóc này chỉ lớn hơn cậu con trai nhà mình vài tuổi, cũng coi như ông nhìn nó lớn lên.
Con trai nhà Tiết Bang, ông có nghe lão Hứa quân trưởng tập đoàn xe khen ngợi, khen hắn giống cha mình, có năng lực, không dùng thủ đoạn đi cửa sau, làm việc kiên định đâu ra đó.
Thanh niên trẻ tuổi, không nóng nảy, hiếm thấy.
Tiết Tư gật đầu, ngồi xuống sofa.
Hai đứa nhỏ giống nhau như đúc, trước đây không để ý kỹ, bây giờ càng nhìn càng thấy ngạc nhiên.
Đoàn Đoàn không sợ người lạ, thấy anh nhìn mình, mắt to đen như quả nho ngơ ngác nhìn thẳng lại.
Tiết Tư cười, đưa tay chạm vào mũi nhỏ của cậu bé.
“Giống cha cháu hồi nhỏ đấy.”
Sở Đại bưng chén cơm đi tới, vươn chân dài ra ngồi bên cạnh hắn một cách tự nhiên, "Đừng nói mấy lời này trước mặt anh hai của A Tuy, anh ấy nghĩ hai nhóc này giống hệt hắn, giống cậu của nó."
Tiết Tư chưa từng gặp người anh vợ này của Sở Đại, nhưng đã từng gặp qua một vị khác: "Hắn có giống Cố Xán Dương không? Nếu thế thì lời này cũng không sai."
Nhìn kỹ, đôi mắt và lông mày của hai nhóc có chút giống tảng băng di động trong Quân đoàn Không quân.
Sở Đại bật cười, dùng muỗng khuấy bát cơm với canh, rồi nói: "Hắn cũng muốn thế." Giọng anh hạ thấp, chỉ về phía người phụ nữ đang nói chuyện với ông Tần: "Vợ tôi, trông khá giống anh ấy."
Tiết Tư nhìn theo ánh mắt của anh, thấy người phụ nữ đôi mắt sáng, khuôn mặt hồng hào, đôi mày liễu làm cho cô thêm phần dịu dàng.
Dung mạo của cô không phải là rất xuất chúng, chỉ là thanh tú, so với anh trai của cô ấy thì kém hơn nhiều.
Tuy nhiên, sau vài ngày tiếp xúc với Cố Khanh Khanh, anh nhận ra cách cô ấy đối xử với người khác rất dễ chịu, như gió xuân phất qua, khiến người ta vô thức cảm thấy thân thiết.
Rất khó để người ta nảy sinh ác cảm hoặc thù địch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-468.html.]
Tiết Tư vẫn im lặng một lúc, rồi nói: "Anh vợ cậu đúng là dám nói."
Sở Đại khẽ cười, nhận thấy ánh mắt của vợ nhìn mình với vẻ khó hiểu.
Anh mỉm cười: "Hai tháng nữa, anh hai vợ tôi sẽ đến đây, lúc đó đừng nói họ giống nhau trước mặt anh ấy và vợ tôi, dễ làm hai người họ đánh nhau."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Hiểu rồi." Tiết Tư nhìn anh bón cơm cho đứa nhỏ, tựa người vào sofa, có chút ghen tị: "Gia đình anh thật hòa thuận." Một gia đình hạnh phúc như thế này thật hiếm thấy.
Đặc biệt là nhà họ Sở ở vị trí cao, chưa từng nghe ai nói có chuyện gì không hay xảy ra trong gia đình họ, như là chuyện nhét người thân vào quân đội.
Chuyện này ở đại viện này quá phổ biến, mẹ anh mấy ngày trước còn muốn nhét cháu mình vào quân đội, cãi nhau với cha anh một trận.
Tiết Bang tính tình cứng rắn, nói một là một, lại ít nói.
Hai người cãi nhau, chỉ có mẹ anh đứng đó chỉ vào mũi ông mà chửi, nói ông hồi trước đi khắp nơi đánh giặc, nhờ có anh vợ chăm sóc nhà cửa, giờ chỉ muốn tìm công việc nhàn hạ cho cháu trai lấy tiền trợ cấp cưới được vợ tốt mà ông cũng không chịu.
Tiết Bang lỗi tai như bịt bằng bông, mặc kệ bà mắng bà chửi.
Nhà họ Sở hình như cũng nhét hai người họ Cố vào nhà ăn, chuyện này lúc ban đầu cũng có người chú ý đến. Vấn đề là người nhà học Cố có năng lực, phù hợp điều kiện nhập ngũ, làm việc chăm chỉ, ghi chép không sai sót, còn giúp quân đội tiết kiệm chi phí, từ quản lý bếp đến lính hậu cần bếp đều thích hai người họ.
Chuyện này không ai nói được cái gì.
Nhìn cảnh trên bàn cơm Cố Khanh Khanh làm cho Sở Uyên và Tần Chu cười, rồi nghĩ đến cảnh nhà mình ăn cơm giống như chiến tranh lạnh, chỉ có tiếng đũa chạm vào chén, anh thấy đau đầu.
"Tôi nhớ trước đây cậu và cha không thân thiết lắm." Tiết Tư cố gắng nói một cách uyển chuyển nhất có thể.
Sở Đại cười: "Bây giờ cũng không thân thiết đâu, ông già vì mặt mũi của con dâu, không làm khó tôi trước mặt người khác nữa."
Từ khi đưa vợ con từ đảo về, nụ cười trên mặt cha anh ngày càng nhiều, một ngày cười nhiều hơn hai mươi năm trước mà anh gặp qua.
Tiết Tư gật đầu: "Tôi nghe mẹ nói, vợ anh cũng không phải có xuất thân gì quá cao ... Ừm, mặc dù hai anh trai cô ấy đều ở quân đội, một là liên trưởng không quân, một là doanh trưởng Binh Binh Đoàn Xây Dựng, nhưng so với nhà cậu thì kém xa." Nói lời này xem nhau như là anh em, giọng điệu bình thản như nói chuyện thường ngày: "Tôi nghe nhiều người nói về em dâu, hình dung của mọi người chỉ có hai chữ, bình thường."
"Còn thường bị các thím trong đại viện so sánh với Bạch Dung, nói cậu bị trúng tà."
"Trước đây chưa từng gặp cô ấy, tôi không dám khẳng định."
"Bây giờ thì sao?" Sở Đại lười biếng hỏi, tay nhấc con trai ngồi dưới sàn lên, đặt lên đùi.