Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 467
Cập nhật lúc: 2025-03-29 20:35:03
Lượt xem: 3
“Ừm?” Sở Đại ngẩng đầu nhìn cô, kéo cánh tay của vợ: “Ngồi xuống nói chuyện.”
Đoàn Đoàn trèo lên người cha, cuối cùng nằm xuống, bàn tay nhỏ nắm chặt cúc áo khoác của anh.
Cố Khanh Khanh ngồi xuống cạnh người đàn ông, ngón tay mảnh mai gãi lòng bàn tay anh: “Tiêu Tiêu có nói với em rằng vợ của Tiết Tư đã bị nhiễm lạnh do trước đây ngã xuống, anh có biết chuyện này không?”
Người đàn ông tùy ý động tác của vợ lắc đầu: “Không để ý.” Nhà họ Tiết và nhà anh từ trước đến nay ít giao lưu.
“Dịp tết em về ngoại, bà ngoại có đưa cho em một toa thuốc cũ, nói là có thể điều dưỡng cơ thể phụ nữ, trừ hàn khí trong người. Anh nói em có nên đưa cho vợ anh ấy thử không?”
“Em muốn đưa thì đưa.” Anh không để tâm: “Lúc đưa thì bảo họ đi đến nhà thuốc Đông y kiểm tra xem có thích hợp dùng không rồi hẵn bốc thuốc.”
“Em cũng nghĩ vậy mà đưa thẳng cũng không hay, đợi Bùi Trúc tới thuận miệng nhắc đến.”
“Ừ, được.” Người đàn ông lơ đãng, tay phải nắm lấy bàn tay mềm mại của vợ, tay trái vỗ nhẹ m.ô.n.g con trai.
Thật ra việc Tiết Tư đến vào buổi tối có thể nói trực tiếp với anh ta, cơ mà làm vậy không tốt, sẽ làm tổn thương người.
Để Bùi Trúc bắt đầu từ vợ anh ta sẽ tốt hơn.
Cố Khanh Khanh hơi buồn ngủ, ngáp một cái kéo cánh tay chồng: “Bế Đoàn Đoàn lên giường ngủ một chút, anh có muốn nghỉ ngơi không?”
Sở Đại tay trái ôm lấy m.ô.n.g con, ngoan ngoãn theo cô đứng lên: “Được, cùng ngủ với mẹ con em một chút.”
“Cùng ngủ với mẹ con em? Anh lái xe lâu như vậy không mệt à?” Cố Khanh Khanh nắm tay anh đi lên lầu, người đàn ông chậm rãi theo sau.
Đoàn Đoàn đang ngủ say, mở mắt mơ màng, người đàn ông cúi đầu hôn trán nhóc con, nhóc con lại nhắm mắt.
Niên Niên không biết ngủ thế nào, lăn vào trong cạnh tường, cô liền kéo chăn lên để chồng đặt Đoàn Đoàn xuống, hai anh em ngủ cạnh nhau.
Cố Khanh Khanh lấy ra hai bộ đồ ngủ từ tủ quần áo, ném một bộ cho anh: “Em đi vào nhà vệ sinh thay, anh thay ở đây.”
Sở Đại tùy tiện lấy quần áo, cười nhìn vợ: “Ở nhà không cần kiềm chế vậy đâu, vợ à.”
Cố Khanh Khanh ho khan một tiếng: “Có con ở đây, anh chú ý chút.”
Nói xong vội vàng chạy vào nhà vệ sinh như có gì đuổi theo sau lưng.
Anh nhìn theo bóng vợ, cười khẽ, từ từ cởi áo khoác treo lên lưng ghế, ngón tay dài trắng trẻo bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.
Cố Khanh Khanh thay đồ xong đi ra, anh đã nằm trên giường, một tay chống đầu nhìn hai con trai đang ngủ bên cạnh.
Rèm cửa không kéo, ánh nắng chiều chiếu vào trong một nửa hắt lên chăn màu xanh lục quân đội.
Cố Khanh Khanh nhìn khung cảnh ấm áp trước mắt, lòng mềm mại đi.
Cô kéo chăn, nằm xuống bên ngoài, cho chồng nằm ở giữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-467.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô cọ cọ trong lòng anh thì nghe anh nói: “Đừng động nữa.”
Nghe lời nằm ngoan trong lòng anh, quay lưng lại anh, ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn vào bức ảnh trên tủ đầu giường.
Cô lấy khung gỗ, cẩn thận nhìn kỹ người trong đó.
Sau một lúc lâu, cô nói: “Ngày mai anh gửi điện báo cho Binh Binh Đoàn Xây Dựng, hỏi xem anh hai thế nào nhé.”
“Ừ.” Cổ tay gầy gò của người đàn ông đặt trên eo cô, xương cổ tay có hơi cộm người.
Cố Khanh Khanh đặt lại bức ảnh, quay đầu nhìn anh: “Sở Đại.”
“Ừ?” Nghe cô gọi tên, người đàn ông vô thức căng thẳng.
“Em không cho anh ăn cơm à?” Cố Khanh Khanh nhíu mày: “Sao anh ngày càng gầy vậy.”
Anh cười: “Gần đây việc nhiều. Gầy sao? Không có mà.”
“Không có sao?” Cố Khanh Khanh thọc tay vào áo anh, sờ eo anh: “Chả có chút thịt nào.”
Khi cô chạm vào vết sẹo, mắt người đàn ông tối lại, cúi đầu nói nhẹ bên tai cô: “Có muốn sinh thêm em cho Đoàn Đoàn và Niên Niên không?”
Ngón tay Cố Khanh Khanh móc vào mép quần anh, đôi mắt long lanh nhìn anh rồi phun ra hai chữ: “Không muốn.”
Sở Đại không giận, tay to nhẹ nhàng xoa eo cô như an ủi: “Sao thế? Không muốn sinh hay không có sức nuôi?”
“Cả hai.” Cố Khanh Khanh nằm trong lòng anh, bàn tay lướt nhẹ, trên đầu là tiếng thở đều của anh, cô nói: “Đoàn Đoàn và Niên Niên còn nhỏ, anh lại bận rộn, A Tuy phải đi học, lần trước nếu không có Cẩu Đản ở đảo, em ở nhà đau bụng sinh con không ai biết được."
May mà có Cố Thanh Liệt, ôm cô đến trạm y tế trên đảo, nếu không thật không dám tưởng tượng.
Người đàn ông đặt cằm lên đỉnh đầu cô, trong mắt đầy vẻ áy náy: “Là anh không tốt.” Anh dành quá ít thời gian cho gia đình, thực ra so với Sở Uyên không hơn là bao.
Vừa rồi không thật sự muốn vợ sinh thêm đứa nữa, anh chỉ muốn làm việc đã lâu chưa làm, không ngờ cô vợ nhỏ của anh lại giữ trong lòng nhiều chuyện như vậy.
Anh dịu dàng hôn trán cô, ôm chặt người phụ nữ vào lòng: “Anh làm vợ yêu của anh chịu thiệt rồi.”
Cố Khanh Khanh dựa vào lòng anh, nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, cảm thấy an yên đến lạ.
“Em không cảm thấy thiệt thòi.”
Buổi tối, không cần Thẩm Tuy đi bếp ăn phi công, Tiểu Hủ và lính cần vụ của ông Tần mang cơm tối về.
Đoàn Đoàn và Niên Niên ngủ một giấc đủ sức sống, chạy tới chạy lui trong phòng khách, lúc thì leo lên bàn trà, lúc thì trèo lên tủ TV.
Khi Tiết Tư tới, đúng lúc họ đang ăn cơm, vốn định ở ngoài hút điếu thuốc đợi họ ăn xong mới vào, Cố Khanh Khanh nhiệt tình mời: “Tiết tham mưu, ăn cơm chưa? Anh vào trong ngồi đi, em pha cho anh ly trà.”
Anh đành cất điếu thuốc chưa châm vào hộp, bước nhanh vào phòng khách.