Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 465
Cập nhật lúc: 2025-03-29 20:34:59
Lượt xem: 5
Đối với dáng vẻ bất cần của Tiết Tư, Sở Đại cũng không lấy làm lạ. Tuy rằng Tiết Tư là nhân viên văn phòng nhưng con cái gia đình sống trong đại viện có mấy ai thật sự nho nhã, đều là hậu duệ của các cựu binh, ít nhiều gì cũng có chút di truyền.
"Anh đến bằng cách nào?" Sở Đại hỏi.
"Đi xe." Quay đầu thấy có hai đứa trẻ con, Tiết Tư đứng lùi lại một chút.
"Đến thị trấn rồi làm sao tới đây?" Anh lại hỏi.
"Đi nhờ xe bò của thôn dân." Tiết Tư dập tắt điếu thuốc, giữ lại một đoạn trong tay.
Sở Đại cười nhạo: "Chờ đi, chúng tôi phải đi dạo quanh thôn."
"Cùng đi." Tiết Tư nhìn về phía Cố Khanh Khanh, hỏi: "Em dâu, em không phiền chứ?"
Cố Khanh Khanh cười lắc đầu.
Trong đầu không khỏi nghĩ đến lời Tiêu Tiêu nói, Tiết sư trưởng hành xử rất chính trực, con trai ông ấy cũng vậy, rất có năng lực.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chỉ có thím Tiết là không dễ nói chuyện.
Không có việc gì thì đừng gây chuyện.
Rất dữ dằn.
Hai đứa nhỏ không cần bế, hai anh em đuổi nhau trên con ngõ nhỏ.
Cố Khanh Khanh nhìn quanh, nhà đất và gạch xung quanh cũng giống như nhà cũ của cô trước đây, người dân đội sản xuất đi làm, thấy họ thì tò mò nhìn vài cái, không lên tiếng bắt chuyện.
Chiều qua có xe ô tô đỗ ở đầu làng đã rất thu hút, hàng xóm láng giềng bàn tán nửa ngày, người có chút hiểu biết nói: "Đây là xe của quân đội, biển số là biển quân dụng."
Dân làng không nghi ngờ gì mà tin ngay, họ đã thấy những người đi ô tô, ngoài công chức thì là người trong quân đội thôi.
Người về là ai họ cũng biết, hôm qua đội trưởng về nhà đã kể với vợ, Thẩm Tuy nhà họ Thẩm đã về.
Hơn nữa bây giờ cuộc sống của Thẩm Tuy nhìn không hề tệ.
Thấy hai đứa nhỏ, họ không kìm được mà nhìn thêm vài lần, ánh mắt rơi vào cậu bé đằng sau, có người ngạc nhiên nói: "Thật là đứa bé nhà họ Thẩm, lớn thế này rồi à ..."
Có người nhìn vào người phụ nữ gầy gò đằng sau, biểu hiện kỳ lạ.
Tiết Tư theo ánh mắt họ nhìn sang, nói với Sở Đại: "Đó là em gái của A Tắc."
Sở Đại liếc mắt qua một cái, rồi nhanh chóng quay lại.
Người phụ nữ thấy Thẩm Tuy, muốn tiến lên mà bị vợ đội trưởng giữ lại, lắc đầu với cô ta, nói nhỏ vài câu.
Người phụ nữ dừng bước, ánh mắt chăm chăm nhìn Thẩm Tuy không rời.
Cố Khanh Khanh đứng chắn trước ánh mắt cô ta, ôm vai Thẩm Tuy dịu dàng nói chuyện: "Em đi xem nhà cũ của mình không?"
Thẩm Tuy lắc đầu: "Chị, em muốn về." Đối với nơi này cậu thực sự không có nhiều ấn tượng, cũng không có gì đáng để nhớ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-465.html.]
Đi một vòng chỉ để xem có khớp với ký ức tuổi thơ của mình hay không, thấy những ngôi nhà, nhìn con đường này, cậu cảm thấy mơ hồ nhiều hơn.
Theo lý mà nói, trí nhớ cậu rất tốt, không thể không nhớ được.
Có lẽ vì không quan trọng, cũng có thể là tiềm thức không muốn nhớ.
Dù sao thì nơi đây không có hồi ức gì đẹp.
Cố Khanh Khanh không hỏi nhiều, chỉ nói một câu: "Được."
Cô quay lại nói với Sở Đại: "Không đi nữa, về thôi, trên đường ghé tiệm cơm quốc doanh hôm qua ăn trưa nha anh."
"Được." Sở Đại bế hai đứa nhỏ lên, quay lại đi về phía xe.
Tiết Tư hiển nhiên cũng lười ở lại, theo họ lên xe.
Sở Đại lái xe, Tiết Tư ngồi ngay bên cạnh, Thẩm Tuy và Cố Khanh Khanh cùng hai đứa nhỏ ngồi phía sau.
Xe khởi động, chậm rãi rời khỏi cổng thôn.
Người nhà họ Hà từ thôn bên đến muộn một bước, nhìn chiếc xe đen đi xa, dậm chân tiếc nuối.
Trên xe, hai đứa nhỏ cởi giày, bò qua bò lại trên ghế, thỉnh thoảng áp mặt vào cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài lùi dần.
Một lát sau, Thẩm Tuy nói: "Chị."
"Hửm?" Cố Khanh Khanh chơi với chiếc khóa trường mệnh trên cổ con trai không để ý lắm.
"Vừa rồi đó là ..." Cậu cân nhắc mãi, không biết nên gọi thế nào.
Nói thế nào cũng không thốt nổi nên lời.
"Chị biết." Cố Khanh Khanh cười nhìn em ấy.
Thẩm Tuy ngây ra một lúc, lấy lại tinh thần, rồi lại nói: "Chị, sau này em không muốn đến đây nữa."
Cố Khanh Khanh nhìn qua gương chiếu hậu, đối diện với ánh mắt của chồng, cô trầm ngâm một lúc rồi giơ tay xoa đầu Thẩm Tuy: "Được, sau này không đến nữa."
Tiết Tư định nói gì đó, song anh xét thấy mình không có tư cách. Xác thực một điều Thẩm Tắc là anh hùng, nhưng không phải là một người cha tốt. Nếu không phải gặp nhà Sở Đại đến viếng mộ, anh còn không biết đứa trẻ này đã chịu nhiều đau khổ như vậy.
Tiết Tư từ ghế trước quay người lại, muốn thay chiến hữu xin lỗi cậu bé. Đến khi thấy ánh mắt quyết tuyệt muốn cắt đứt hoàn toàn với quá khứ của cậu bé, lời nói nghẹn lại nơi cổ họng, cuối cùng vẫn không nói ra được.
Ở cổng thôn đội sản xuất Thất Tinh, bà lão nhà họ Hà chỉ vào hướng chiếc xe đang đi xa, miệng tuôn không ngừng những lời lẽ cay nghiệt. Đội trưởng đội sản xuất nghe vậy, nhíu mày, cuối cùng nhịn không thèm tranh cãi với gia đình này nữa.
Trên xe, sau khi Thẩm Tuy nói xong lời này, cậu vẫn im lặng. Đoàn Đoàn và Niên Niên có lẽ cảm nhận được sự mất mát của cậu, hai anh em bò tới bò lui trên người cậu nhỏ, một đứa ôm cánh tay trái, một đứa ôm cánh tay phải, ghé đầu nhìn mặt cậu.
Cố Khanh Khanh cũng nghiêng người lại gần, đầu nhẹ tựa lên vai Thẩm Tuy, nhắm mắt nói khẽ: "Chị ngủ một lát."
Thẩm Tuy liếc nhìn chị, cảm giác bồn chồn trong lòng giảm dần, dần trở nên bình tĩnh.
Cậu không còn như trước kia, không có nhà không có nơi nương tựa.