Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 463

Cập nhật lúc: 2025-03-29 20:34:55
Lượt xem: 2

Nhóc Đoàn Đoàn miệng đang nhai cơm canh, trong lòng mẹ, vung vẫy tay nhỏ đồng tình nói: "Thất vọng!"

Anh bật cười, nhéo má cậu bé.

"Đúng vậy, thất vọng."

Cố Khanh Khanh nhìn hai cha con kẻ xướng người họa, ngẩng đầu chân thành nhìn người đàn ông: "Hay tối nay anh mang thằng bé sang ngủ với A Tuy đi, em ngủ với Niên Niên là được."

Niên Niên trong lòng cha đã tỉnh giấc, nghe mẹ nói liên tục gật đầu: "Niên Niên~ ngủ với mẹ~"

Sở Đại bẻ một miếng trứng to, đều cho con trai lớn ăn, mặt không đổi sắc nói: "Sở Lược Ảnh, con hai tuổi rồi phải không, trở về nhà con tự lên tầng ba tìm phòng mà ngủ, có gì gọi cậu."

Niên Niên cuống lên, không biết sao mình lại hai tuổi rồi, cậu bé bám tay cha trèo lên, từ trong lòng cha đứng dậy, chân nhỏ vội vàng nhảy loạn: "Niên Niên một! Một~ tuổi!"

Cậu nhóc không hiểu, trước Tết mới tổ chức sinh nhật một tuổi, sao bây giờ lại thành hai tuổi?

Sở Đại cứng đờ người, Cố Khanh Khanh nhìn theo chỗ con đạp, bật cười vui vẻ.

Sợ con bị đánh, cô vội kéo con trai út qua ngồi cùng anh trai, cẩn thận nhìn mặt chồng: "Không được đánh con, hay anh xoa xoa?"

Người đàn ông bất lực: "Anh đánh chúng bao giờ? Tối nay để chúng ngủ với A Tuy, em giúp anh xoa xoa."

Cố Khanh Khanh ngượng ngùng nói: "Vậy không tốt lắm đâu."

Sở Đại nhìn thấu tâm tư muốn mà không dám của vợ, chậc một tiếng, sau khi lấy lại bình tĩnh, múc thìa canh cơm cho con trai nhỏ: "Vậy anh mang Đoàn Đoàn và A Tuy ngủ."

Thấy cậu bé bưng ly nước đến cửa, anh quay đầu hỏi: "A Tuy, tối nay anh ngủ với em được không?"

Thẩm Tuy đối diện với ánh mắt của chị, lời muốn nói nuốt xuống, đổi thành: "Không được, em với Đoàn Đoàn và Niên Niên ngủ."

Sở Đại thở dài: "Thế cũng được." Khóe mắt đều là ý cười vui vẻ, rõ ràng sự không tình nguyện lúc nãy đều giả vờ.

Ngược lại Cố Khanh Khanh hơi lo lắng: "Em trông được không? Chúng nửa đêm còn phải dậy đi vệ sinh, nếu ở nhà mình tè dầm không sao, hiện tại ở nhà người khác đừng gây thêm phiền cho người ta."

"Có thể." Thẩm Tuy đối diện ánh mắt cười của anh rể, trong lòng thở dài: "Ở phòng ngay bên cạnh thôi, nếu không trông được sẽ gọi anh chị."

"… Được đi, em đưa chúng đi rửa mặt, lát nữa chị qua."

Sở Đại cho con ăn xong, bưng chén theo Thẩm Tuy vào bếp.

"Để chén đó cho tôi là được." Thấy Sở Đại muốn tự rửa, Hà Vũ nhận lấy chén từ tay anh: "Nước nóng tôi đổ trong chậu rồi, khăn mặt chưa dùng qua, là của cháu trai nhà mẹ đẻ tôi, còn mới tinh anh yên tâm dùng."

"Cảm ơn chị dâu." Sở Đại gật đầu cảm ơn.

Hai vợ chồng họ Thẩm này người tốt, thật thà, không có ý đồ gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-463.html.]

Có điểm giống người thôn Đại Truân Tử, chất phác, giản dị.

Hà Vũ rửa xong bát, sợ khách không thoải mái nên ra ngoài, đúng lúc gặp con gái đứng ở cửa, cô kéo một cái: "Đứng đó làm gì, mai không đi học à? Ngủ sớm đi, mai cha con đạp xe đạp chở con đi học."

Hai đứa nhỏ học trung học ở thị trấn, đi đường lớn rất xa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại lần này lái xe đường vòng đến mất hơn một giờ, nguyên nhân có phần do không quen đường.

Anh em Thẩm Lê ngày thường đi đường mòn sau núi, phải mất hơn một giờ rưỡi, trời vừa sáng đã phải đi, do hai anh em có bạn đi cùng nên không sợ gì.

"Con còn chưa rửa mặt." Nói xong, cô bé gỡ tay mẹ đi vào.

"Con bé này, hấp tấp vội vàng." Hà Vũ lắc đầu, quay vào nhà, muốn hỏi chồng vài chuyện.

Thẩm Lê vào bếp, cúi lấy cái chậu rửa mặt, đi đến bếp lò đổ nước nóng vào.

Sở Đại vắt khăn khô, nói với cậu bé bên cạnh: "Chỉ có một cái khăn, để chị em dùng trước."

Thẩm Tuy không có ý kiến, liếc nhìn Thẩm Lê trước bếp lò, bưng chậu rửa: "Em mang vào phòng, Đoàn Đoàn và Niên Niên cũng cần rửa mặt, lát nữa em sẽ mang trở lại đây."

"Được."

Thẩm Lê vừa bưng chậu nước đến thêm nước lạnh, hai người đàn ông đã ra khỏi cửa bếp.

Cô bĩu môi, ném khăn vào chậu, cái khăn ướt nham nhở.

Trong phòng, Cố Khanh Khanh rửa mặt và tay cho hai bé con xong rồi mới tự mình rửa mặt.

Người đàn ông nhận khăn từ tay cô, giặt sạch rồi tùy ý lau mặt mấy cái, lại rửa sạch khăn lông, gấp đôi đưa cho Thẩm Tuy.

Thẩm Tuy rửa mặt xong, đổ nước ra ngoài sân, rồi mang chậu và khăn vào bếp.

Thấy Thẩm Lê vẫn ở đó, cậu chỉ khẽ gật đầu, đặt chậu rửa mặt lên giá, treo khăn, quay người ra ngoài.

Thẩm Lê lẩm bẩm: "... Còn không phải do mệnh mày tốt sao?"

Đoàn Đoàn và Niên Niên được cậu mang sang phòng bên, vốn muốn quấn mẹ mà thấy có bánh táo đỏ không rời mắt được, cầm chặt trong tay không muốn buông.

Sở Đại mang hai bình sữa và một gói sữa bột: "Hai đứa nhỏ vừa dậy, chưa buồn ngủ, lát nữa chơi mệt đừng quên pha sữa cho chúng uống."

"Em biết rồi."

Sở Đại nhìn hai con trai, không lưu luyến quay người ra ngoài.

Anh rất tin tưởng Thẩm Tuy, đôi khi Thẩm Tuy chăm hai con trai còn nhiều hơn Cố Khanh Khanh.

Về phòng, vợ đang sắp xếp quần áo và tã của con trong túi: "Lát nữa anh mang cái này qua."

Loading...