Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 462
Cập nhật lúc: 2025-03-29 20:34:53
Lượt xem: 2
Hà Vũ thở dài: "Cũng vì chuyện này, mối quan hệ giữa mẹ Thẩm Tuy và mẹ chồng, chị chồng càng ngày càng tệ, luôn về nhà mẹ đẻ, tiền trợ cấp của chồng gửi cũng đưa hết cho nhà ngoại."
"Bà cụ chắc chắn rất giận, tiền con trai mình liều mạng kiếm được trên chiến trường đều bị con dâu đưa cho nhà ngoại, sau đó thường xuyên cãi nhau. Anh Tử có nhà mẹ đẻ giúp đỡ nên chưa bao giờ chịu thiệt."
Thẩm Đăng bổ sung: "Bốn năm trước Thẩm Tắc hy sinh, bà cụ cũng không trụ được lâu, qua đời."
Sau đó có thể tưởng tượng được, mẹ góa con côi, về nhà ngoại chắc chắn bị bóc lột.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vợ của Hà Quý xúi mẹ chồng tìm cách lừa hết tiền của em gái chồng, tiền cuối cùng của Thẩm Tắc là tiền an ủi của quân đội.
Từ đó, mẹ Thẩm Tuy gần như không còn tiền.
"Anh tử cũng ngốc, nghĩ nhà ngoại giúp mình đấu với mẹ chồng và chị chồng là thật lòng tốt với mình, thực ra chỉ sợ tiền vào tay bà cụ nên mới giúp."
Thẩm Tắc chết, bà cụ cũng mất, tiền cũng lừa được, không cần giả vờ nữa.
Con trai của Hà Quý đi học, Thẩm Tuy phải ra đội sản xuất làm việc, trẻ con tuổi này thường đi đánh cỏ heo chăn trâu, Thẩm Tuy bị làm việc của người lớn, về còn bị mắng, ăn uống cũng bị hà khắc.
Đó là lý do khi Cố Khanh Khanh gặp Thẩm Tuy, cậu bé không có bao nhiêu thịt.
Nghe xong, Cố Khanh Khanh nắm chặt đũa, các đốt ngón tay trắng bệch.
Khó trách, thời gian đầu khi nhận nuôi, Thẩm Tuy rất ngoan ngoãn, chưa sáng đã dậy quét dọn sân, nhổ cỏ vườn sau, còn biết tự đun nước nấu cơm, bị ức h.i.ế.p ở trường về cũng không nói gì.
Sợ Cố Khanh Khanh nghĩ mình là gánh nặng, chỉ biết gây rắc rối.
Bữa cơm này ăn xong, Cố Khanh Khanh thấy rất bức bối, trong lòng cô thầm nghĩ chỉ cần nhà Hà dám đến, cô sẽ báo công an nói họ chiếm đoạt tài sản của liệt sĩ, còn ngược đãi con cái liệt sĩ.
Sở Đại thấy vợ cắn chặt môi, đặt đũa xuống, hơi dựa vào lưng ghế, tay phải dưới bàn nắm lấy tay trái vợ đặt lên đùi.
Bàn tay ấm áp của người đàn ông bao trọn bàn tay mềm mại của cô, như để an ủi.
"Anh Thẩm." Anh mở lời: "Cô của Thẩm Tuy lấy chồng trong thôn à?"
"Đúng vậy, cũng vì thế trước đây mới thường xuyên về nhà mẹ đẻ, ăn uống ở đó, mẹ Thẩm Tuy mới xung đột với họ càng ngày càng lớn."
Anh gật đầu, không hỏi gì thêm.
Ăn xong, Thẩm Tuy giúp dọn bàn, Cố Khanh Khanh lấy chén lớn, múc nửa bát cơm đổ chút canh trứng, rồi múc thêm ít trứng gà.
"Có đủ không em? Thêm một ít đi." Hà Vũ nói: "Trẻ con đang tuổi lớn, chị thấy hai bé nhà em trắng trẻo chỉ có hơi gầy, ăn nhiều hơn chút."
Cả Đoàn Đoàn và Niên Niên đều giống bố, xương dài và mảnh, không dễ mập, thực ra mỗi ngày chúng ăn rất nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-462.html.]
Tiền trợ cấp và phiếu thịt của hai ông nội và cha đều để cho hai đứa nhỏ được ăn thịt hàng ngày, canh táo đỏ thịt, canh thịt bằm, trứng hấp thịt thay đổi đa dạng.
"Đủ rồi ạ, lát nữa đói em pha thêm sữa bột là được."
Hà Vũ im lặng không nói thêm.
Hơn một tuổi mà còn uống sữa hàng ngày chắc nhà khá giả thật.
Hai đứa con nhà cô lúc nhỏ, không có sữa uống thì uống cháo loãng, lúc đó điều kiện không tốt, chồng chưa đi làm ở xưởng gỗ.
Thẩm Lê ánh mắt dán chặt vào người đàn ông dáng vẻ oai phong, cô chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp như vậy, mày kiếm mắt sao, gương mặt tuấn tú.
Khí chất của anh khác hẳn những người xung quanh, so với bạn học trong lớp...
Hoàn toàn không thể so sánh.
Thẩm Trì nhận ra ánh mắt cô em gái dán chặt vào người đàn ông kia, nhắc nhở: "Đừng nghĩ những chuyện không nên nghĩ."
"Em đâu có." Thẩm Lê chối: "Chỉ là thấy quần áo của họ chất liệu tốt ha, không giống nhà bình thường."
Cha cô dù làm ở nhà máy quốc doanh, mỗi năm phiếu vải có hạn, may cho cô hai bộ quần áo mới đã là tốt lắm rồi, còn phải để dành tết nhất mới mặt không dám lấy mặt thường xuyên.
Cô cúi đầu nhìn quần áo lỗ chỗ miếng vá của mình, lại nhìn bộ trang phục dài tay màu hồng nhạt của người phụ nữ kia, nói không ghen tị là nói dối.
"Không thì tốt." Thẩm Trì không nói thêm, dùng khăn lau sạch bàn, rồi vào bếp.
Sở Đại nhận bát từ tay vợ, cùng vợ vào phòng cho hai đứa nhỏ ăn tối.
Đoàn Đoàn và Niên Niên còn đang ngủ, bị Cố Khanh Khanh gọi dậy.
Kéo ghế, vợ chồng ngồi bên giường, mỗi người bế một đứa, Sở Đại ngón tay dài cầm chén đút cho Đoàn Đoàn một thìa rồi đút cho Niên Niên đang dụi mắt ngáp một thìa.
Cố Khanh Khanh chợt nhớ ra điều gì, hỏi: "Tiết Tư kia tối nay về như thế nào nhỉ?"
Không ngờ cô nhắc đến người này, người đàn ông khựng lại: "Anh ta không phải trẻ con, tự tìm chỗ ngủ."
"Ồ." Một lúc sau, cô nhỏ giọng: "Sao anh biết anh ta không có con? Bình thường các anh không qua lại mà."
"Đều ở cùng một viện, chuyện trong nhà sao giấu diếm được?" Người đàn ông cười nhìn cô: "Đồng chí Cố Khanh Khanh, trước mặt chồng mình mà quan tâm chuyện người khác, không tốt đâu."
Cố Khanh Khanh mở miệng: "Không phải, chỉ là cái đó..."
Cô chưa nói xong, lại nghe người đàn ông giọng lười biếng kéo dài: "Tổ chức rất thất vọng về em đấy."