Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 457

Cập nhật lúc: 2025-03-29 20:34:44
Lượt xem: 3

Sở Đại xoa đầu em trai, dẫn em ấy đi mua hai cây bút máy, một cây hiệu Anh Hùng, một cây hiệu Vĩnh Sinh, năm đồng một cây.

Nhớ mang máng hồi anh còn nhỏ mua bút máy chỉ có ba đồng.

“Có cần vở không?” Sở Đại tùy tiện cầm một cuốn mỏng hỏi.

"Không cần, ở nhà có rồi." Thấy anh rể không tin, Thẩm Tuy bất đắc dĩ nói: "Thật sự vẫn còn, vở hồi ở trên đảo anh mua cho em còn chưa biết hết, thầy Tần cũng cho em không ít vở."

"Được, vậy không mua nữa, đi mua rượu. Bên cạnh có cửa hàng thực phẩm phụ, tiện đường mua cho chị và các cháu em chút đồ ăn vặt."

Ở quầy kiều hối thấy có Mao Đài và Trúc Diệp Thanh, mỗi loại mua một chai. Trước khi đi anh nhìn thấy có đồ chơi, anh mua cho hai nhóc con nhà mình mỗi người một con vịt vàng, bóp một cái là kêu.

Hai người ra khỏi trung tâm thương mại đi về cửa hàng thực phẩm phụ bên cạnh, Sở Đại mua ít táo, cam, lê, nhớ hai nhóc con thích ăn xoài, anh mua thêm vài quả.

Nghĩ đến điều gì, anh hỏi: "Cha em có hút thuốc không?"

Thẩm Tuy nghĩ một chút, gật đầu.

"Chào đồng chí, cho tôi một bao Đại Tiền Môn và một hộp diêm."

Nhân viên bán hàng hỏi: "Đại Tiền Môn ba hào năm, diêm hai xu, có phiếu t.h.u.ố.c lá và phiếu diêm không?"

"Có." Sở Đại hỏi Thẩm Tuy: "Em muốn ăn gì, đi chọn đi."

Thẩm Tuy đi đến kệ hàng, nhớ chị gái thích ăn bánh táo đỏ và bánh đậu xanh, mỗi loại lấy một gói, còn lấy một túi táo tàu muối và ô liu.

"Đủ chưa?" Sở Đại nhướn mày hỏi.

Thẩm Tuy gật đầu hỏi: "Anh rể, anh có mang kẹo không?"

"Chị em có mang." Không ngờ cậu nhóc còn nhớ anh, Sở Đại tặc lưỡi, nhận lấy đồ trong tay em trai để lên quầy, thanh toán.

Hai người xách một túi lớn lên xe, mở cửa thấy Cố Khanh Khanh đã ngủ.

Đặt đồ dưới ghế phụ, Sở Đại ra hiệu cho Thẩm Tuy nhẹ tay một chút.

Thẩm Tuy hiểu ý, ngay cả đóng cửa xe cũng nhẹ thật nhẹ.

Sở Đại vòng qua đầu xe, lên xe khởi động xe, xe chạy ổn định trên đường phố.

Nửa giờ sau, cần Thẩm Tuy chỉ đường.

Nơi này có nhiều ngã rẽ, bên cạnh có các biển gỗ của đội sản xuất, cần Thẩm Tuy nhận diện.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đội nào?" Anh hỏi.

"Đội sản xuất Thất Tinh." Thẩm Tuy mím môi nói.

Sở Đại có thể cảm nhận được sự căng thẳng của em ấy, nói với em ấy: "Trong túi áo của anh có kẹo, giúp anh lấy hai viên."

Thẩm Tuy thò tay vào áo dạ của anh, lấy ra hai viên kẹo, bóc vỏ đưa đến miệng anh rể.

"Cảm ơn." Sở Đại cắn một viên: "Viên còn lại là khen thưởng em, điều kiện là không chỉ sai đường."

Thẩm Tuy cũng ăn một viên kẹo sữa, vị ngọt dịu giúp giảm bớt căng thẳng và sợ hãi trong lòng, cậu tiếp lời: "Nếu chỉ sai đường anh đánh em một trận."

Nói rồi, còn bổ sung: "Em sẽ không đánh trả."

Sở Đại cười khẽ, ngón tay trắng trẻo dài nắm tay lái, vì gầy nên các đốt ngón tay lộ rõ, mu bàn tay gân xanh nổi lên.

Sở Đại lười biếng nói: "Anh thì muốn đánh, sợ chị em đau lòng nên ..."

"Thôi vậy."

Theo biển chỉ đường đi thêm bốn mươi phút nữa, thời gian đâu đó gần ba giờ rồi.

Người trong đội sản xuất vẫn chưa kết thúc công việc, trên ruộng khắp nơi là người đang hăng say làm việc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-457.html.]

Xe dừng lại, Cố Khanh Khanh cũng tỉnh.

Thẩm Tuy nhìn nơi quen thuộc trong ký ức mà lại lạ lẫm, có chút mơ hồ.

Hai đứa nhỏ tự mình đong đưa đôi chân ngắn muốn xuống xe, tay bám lấy ghế, chân còn cách đất nửa thân mình.

Sở Đại nhìn không được, trực tiếp nhấc xuống.

Niên Niên chạy tung tăng khắp nơi, miệng còn gọi Thẩm Tuy: "Cậu cậu ~"

Thấy cậu không động đậy, cậu bé chạy tới bên cạnh, kéo tay áo của cậu út.

"Cậu cậu!" Niên Niên tức giận: "Niên Niên ~ Cậu!"

"Niên Niên gọi cậu à? Thẩm Tuy hoàn hồn, cúi xuống bế cậu bé: "Xin lỗi, cậu không nghe thấy."

Niên Niên chớp chớp mắt, rồi lắc đầu, ý là không trách cậu út đâu.

Cố Khanh Khanh có chút lo lắng cho trạng thái của em trai, khoác tay chồng, hỏi: "A Tuy không sao chứ?"

"Gần quê nên lo sợ, có thể nghĩ đến chuyện trước đây, cái khúc mắt này mà không cởi bỏ được nó sẽ luôn dày vò, tra tấn em ấy." Sở Đại xách đồ, nói với cục cưng nhỏ: "Sở Kinh Hồng, cha không rảnh bế con, con đi theo cậu con đi."

"Cậu cậu ~" Cục cưng nhỏ hiểu, chạy lon ton tới nắm tay cậu.

Thẩm Tuy tay phải bế một đứa, tay trái nắm một đứa, cảm nhận sự ấm áp từ lòng bàn tay của Đoàn Đoàn, tâm trạng dần bình tĩnh lại.

Phía sau là ngọn núi xanh, nơi cha cậu yên nghỉ, đi được nửa đường, Đoàn Đoàn đi không nổi nữa, Cố Khanh Khanh từ tay chồng xách một túi, Sở Đại tay phải bế con, tay trái xách rượu.

Bây giờ thời tiết khá tốt, đường bùn lầy đã khô cứng, trên núi thường có người lên chặt củi, có một con đường nhỏ dẫn thẳng lên, không có cỏ dại.

Sở Đại và Thẩm Tuy thể chất tốt, đi rất nhẹ nhàng, Cố Khanh Khanh càng đi càng có chút đi không nổi, bám lấy cánh tay Sở Đại đang bế con lết lên trên.

Anh còn không quên trêu cô: "Sức lực trước đây ở Binh Đoàn Xây Dựng làm nhà kính nhảy nhót lung tung đâu hết rồi."

"Sinh con xong, yếu đi rồi."

"Là lỗi của anh, về sẽ bồi bổ cho em." Sở Đại cười khẽ, câu nói đầy ẩn ý.

Cố Khanh Khanh véo một cái vào cánh tay anh, anh bị đau giả vờ thả lỏng tay. Cậu bé đang ôm trong tay lắc lư lắc lư một chút, m.ô.n.g nhỏ lại vững vàng rơi xuống cánh tay anh.

"Vui quá ~ cha ơi~ chơi!" Đoàn Đoàn cười tít mắt, không thấy mắt đâu, hai tay không ngừng vỗ vào nhau, tiếng cười trong trẻo.

Cố Khanh Khanh oán hận vỗ vào m.ô.n.g nhỏ của con trai, giả vờ tức giận: "Con cũng không sợ ngã xuống à, con trai ngốc."

Cậu bé lập tức hai tay ôm cổ cha, dụi dụi làm nũng, sau đó đắc ý nhìn mẹ: "Không ~ cha bế!"

"Đúng vậy, có cha ở đây, không Đoàn Đoàn nhà chúng ta bị ngã." Sở Đại hôn lên trán con trai.

Cố Khanh Khanh nhìn sự tương tác giữa hai cha con, vừa giận vừa buồn cười.

Lại đi thêm hai mươi phút, đến đỉnh núi.

Chỉ có một ngôi mộ cô độc, dựng một tấm bia đá, trên bia khắc chữ đỏ lớn —

Mộ của liệt sĩ cách mạng Đồng chí Thẩm Tắc.

Bất ngờ với họ là, trước mộ còn có một bóng dáng, đưa lưng về phía gió, thẳng tắp như tùng bách.

Sở Đại ngạc nhiên: "Tiết tham mưu?"

Người đàn ông quay lại, nhìn thấy họ, trong mắt có chút ngỡ ngàng, sau đó gật đầu chào: "Đoàn trưởng Sở."

Cố Khanh Khanh và Thẩm Tuy bày hương nến lễ vật, hai người đàn ông đứng bên trò chuyện.

Hai đứa nhỏ ăn bánh táo đỏ, không chạy lung tung, ngồi trên cỏ líu ríu nói chuyện với nhau, không biết nói gì.

Nhìn bóng lưng cậu bé thẳng tắp, quỳ trước bia đốt tiền giấy, Tiết Tư nói: "Tôi thật không ngờ, con của A Tắc lại do cậu nuôi."

Nghe cách gọi thân thiết này, Sở Đại đoán ra một chút: "Trước đây tôi đã tra về thân thế của A Tuy, cha của cậu ấy là liên trưởng liên trinh sát của quân đoàn xe tăng, các anh là chiến hữu?"

Loading...