Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 456
Cập nhật lúc: 2025-03-29 20:34:42
Lượt xem: 3
Bữa cơm dần dần được bày lên bàn, toàn là những món ăn gia đình. Đậu que xào cà tím, sườn kho, tôm xào hành, còn có một tô cơm.
Cố Khanh Khanh múc cơm cho mình, ăn một nửa rồi đón Niên Niên từ tay Thẩm Tuy: “Em ăn cơm trước đi, chị ăn từ từ là được rồi.”
Thẩm Tuy gật đầu, cầm chén sứ lên bắt đầu múc cơm.
Sở Đại từ tốn đút cơm cho con trai lớn, chân nhỏ của thằng bé quẫy loạn xạ, anh dùng tay trái giữ chặt: “Há miệng ra.”
Cục bông nhỏ đôi mắt đen nhánh đảo quanh, thấy em trai trong lòng mẹ cũng đang ngoan ngoãn ăn trứng hấp mới há miệng “A” một tiếng.
Từ góc của Thẩm Tuy vừa vặn có thể nhìn thấy vài chiếc răng như bắp nếp lưa thưa.
Răng cửa đã mọc, răng sữa vẫn chưa, mỗi lần nhai khoai lang khô đều phải dùng răng cửa, mà mài rất lâu.
Tiếng kêu kẽo kẹt kẽo kẹt giống như con chuột nhỏ.
Hai cục cưng ăn xong trứng chưng, cởi giày leo lên ghế dài nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa sổ đang đóng, qua lớp kính có thể thấy phong cảnh đường phố bên ngoài.
Không khác mấy với thành phố Diêm, ngay bên cạnh tiệm cơm quốc doanh là nhà khách, đi thêm chút nữa là xưởng gỗ quốc doanh.
Bây giờ có thể thấy từng nhóm người ra khỏi xưởng.
Phần lớn họ đều được phân nhà ở, vừa nói chuyện vừa cười cười đi về nhà ăn cơm, mặc đồng phục màu xanh đồng nhất, trước n.g.ự.c đeo huy hiệu đảng màu đỏ.
Niên Niên vẫy vẫy tay cười ngây ngô nhìn xuống dưới, Sở Đại gắp một miếng sườn vào chén của vợ, liếc nhìn cục cưng, cười nhạt nói: “Con trai ngốc.”
“Ngốc nữa cũng là con của anh, hồi nhỏ anh không phải mặc quần hở đũng sao à? Sao trong ảnh không thấy.”
Sở Đại bất lực: "Em thấy ảnh của anh hồi bao nhiêu tuổi rồi?”
“Bốn năm tuổi? Bảy tám tuổi?” Cô hồi tưởng.
“Ồ.” Giọng người đàn ông không nghe ra vui buồn: “Bảy tám tuổi còn mặc quần hở đũng: "Em muốn xem cái gì?”
Đầu gối dưới bàn của người phụ nữ va mạnh vào anh, ánh mắt ra hiệu anh thu liễm lại chút đi.
Cô có chút lo lắng liếc nhìn xung quanh, không ai chú ý đến chỗ bọn họ, Thẩm Tuy cũng đang chăm chú ăn cơm.
Thở phào nhẹ nhõm.
Sở Đại cười như không cười nhìn cô.
Cố Khanh Khanh quay đi, tức giận ăn cơm.
Ăn xong, Cố Khanh Khanh đi trả tiền, Sở Đại ôm Đoàn Đoàn đứng đợi ở cửa, Thẩm Tuy dẫn Niên Niên đi dạo trên phố.
Có công nhân đẩy xe đạp đi qua thấy Niên Niên đáng yêu quá, dừng lại, cúi người cười hỏi: “Bạn nhỏ à, cháu tên gì?”
“Sở … Sở Niên Niên.” Bé con nghiêm túc đáp lời.
“Ồ, Sở Niên Niên?” Người nọ móc từ túi ra hai viên kẹo trái cây: “Cái này cho Niên Niên.”
Nhìn hai viên kẹo trái cây trong lòng bàn tay anh ấy, Niên Niên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, kéo túi bên cạnh áo len cho anh ấy xem: “Có~ Niên Niên có kẹo!”
Công nhân thấy trong túi bé con toàn kẹo sữa thỏ trắng, ngượng ngùng gãi đầu: “À, vậy thì thôi.”
Hai người trò chuyện một lúc, công nhân nhớ ra mình còn có năm ngày nghỉ, vợ con còn đang chờ ở nhà, anh chào tạm biệt bạn nhỏ dễ thương này đi về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-456.html.]
Đợi khi người đó đạp xe khuất ở cuối phố, Thẩm Tuy mới thu ánh mắt lại.
“Có chuyện gì?” Sở Đại đi tới hỏi, thuận tay mở cửa xe.
“Không có gì, hình như có chút quen mặt.” Cậu bé đáp.
“Ừ?” Sở Đại theo bản năng nhìn về cuối phố, đã không thấy bóng người: “Là gặp từ hồi nhỏ sao? Có lẽ là người cùng thôn với em.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Không nhớ nữa.” Thẩm Tuy lắc đầu.
Cậu thường ở nhà bà ngoại với mẹ, cha hy sinh không lâu thì bà nội cũng mất, mẹ lại bị nhà ngoại châm ngòi không hòa thuận với cô, từ đó không về nhà nội nữa.
Ấn tượng về người trong thôn cũng rất mơ hồ.
“À, không sao, nếu là người cùng thôn, biết đâu về lại gặp.”
Cố Khanh Khanh trả xong tiền, còn cầm một tờ hóa đơn của nhà hàng quốc doanh, bỏ luôn vào túi, cô vẫn ngồi cùng hai đứa con ở phía sau.
Ăn no liền buồn ngủ, cái nôi của nhà có mang theo, hai cục cưng ngủ bên trong còn vừa, chen chúc với nhau thực ấm áp.
Đắp chăn kín, Cố Khanh Khanh tựa đầu vào cửa sổ xe, cô cũng hơi buồn ngủ.
Đi thêm một lúc, Cố Khanh Khanh đưa tiền cho chồng bảo anh và Thẩm Tuy xuống mua hương nến, đợi họ cầm đồ lên xe, cô nói: “Còn phải đi cửa hàng bách hóa mua chai rượu, cúng xong tối nay chúng ta ở lại nhà khách trên thị trấn, mai dẫn A Tuy về thôn một vòng, chiều về quân khu.”
Trong thôn chắc chắn không có chỗ cho họ ở, nhà của Thẩm Tuy có thể nói là không còn ai, ngoài người cô đã mất liên lạc từ lâu.
“Được.” Anh khởi động xe, nói với Thẩm Tuy: “Đúng lúc đi cửa hàng bách hóa em xem có cần mua dụng cụ học tập gì không, cần bút máy không?”
“Nhà có rồi.” Cậu nói là cây bút máy hiệu Anh hùng mà Sở Uyên tặng.
“Mua thêm một cái để dự phòng, mỗi ngày luyện chữ cần dùng."
“Vâng, cảm ơn anh rể.” Thẩm Tuy không từ chối.
Sở Đại chỉ cười lắc đầu.
Đến cửa hàng bách hóa, đây là khu phố phồn hoa nhất của thành phố Tuy Ninh, cửa hàng bách hóa có năm tầng, Sở Đại đỗ xe, quay đầu hỏi vợ: “Em xuống không?”
“Hai anh em đi đi, em ở lại xe trông hai cục cưng, anh xem có cửa hàng thực phẩm nào không, mua thêm ít trái cây.” Cô đưa luôn tiền và phiếu cho anh.
“Được.”
Sở Đại dẫn Thẩm Tuy vào cửa hàng bách hóa.
Cố Khanh Khanh bị hai cục cưng ngủ say làm ảnh hưởng, cô ngáp dài dựa vào cửa sổ xe.
Hỏi nhân viên bán hàng, bút chì bút máy giấy đều ở cửa hàng số 2 tầng 2, hai anh em cùng đi lên lầu.
Thẩm Tuy dù là người Tuy Ninh nhưng đây là lần đầu tiên đến cửa hàng bách hóa Tuy Ninh, vốn trong lòng có chút kháng cự với Tuy Ninh mà khi đến lại có một cảm giác thân thuộc lạ thường.
Sở Đại nhìn ra tâm tư của cậu nhóc, khoác vai em ấy đi vào cửa hàng: “Lớn lên ở nơi nào trong lòng sẽ nhớ nơi đó, sau này mỗi năm chúng ta sẽ cùng em về thăm, em không phải là hòn đảo trôi nổi trên biển nữa Thẩm Tuy, em đã có nơi thuộc về."
“Sau này mặc kệ em đi đâu, người nhà luôn ở phía sau em, không ai sẽ bỏ rơi em.”
Không biết có phải do uống sữa bò đều đặn, dạo này Thẩm Tuy cao lên rất nhanh, đã cao đến vai của Sở Đại, chỉ cần hơi ngước đầu là có thể thấy đường nét hàm dưới gầy gò thanh thoát của anh rể.
Qua một lúc lâu, cậu nói: “Anh rể, em đều biết cả.”