Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 452
Cập nhật lúc: 2025-03-29 20:34:34
Lượt xem: 3
Nghe tiếng từ bếp vọng ra, nhìn người phụ nữ đang lấy hộp đào và hộp cam từ tủ đựng đồ bỏ vào túi hành lý, Tiêu Tiêu nói: “Anh cả chị thật sự rất ít nói.”
“Đó là do tính cách thôi, hồi nhỏ anh ấy đã thế rồi.” Cố Khanh Khanh cười, cẩn thận bỏ hộp vào túi: “Có lẽ vì anh ấy ít nói, mỗi khi mở miệng đều khiến người ta cảm thấy rất nghiêm túc, rất quan trọng.”
Cố Khanh Khanh nghĩ một chút, nói: “Anh trai chị chưa bao giờ nói dối, cũng không nói những lời vô ích, chuyện đã nói ra sẽ làm được, lời đã nói ai cũng không thay đổi được suy nghĩ của anh ấy.”
“Nội tâm rất kiên định và mạnh mẽ, có lẽ ưm thích anh ấy vì điểm này.” Tiêu Tiêu kéo ghế ngồi ngược, thân mình tựa vào lưng ghế, cúi đầu nhìn cô: “Thật sự khó quá, dù em làm gì anh ấy cũng không động lòng.”
“Không phải đâu, anh ấy không phải đã đưa em về nhà hai lần rồi sao?
“Đó là tiện đường thôi.” Tiêu Tiêu chán nản nói.
“Tiện đường cũng không cần phải đi cùng em, Sở Đại bảo anh ấy tiện đường đưa em về, anh ấy không từ chối, chị nghĩ không từ chối đã là một khởi đầu tốt.”
“Thật sao?” Tiêu Tiêu ngẫm nghĩ: “Hay chị kể em nghe làm sao theo đuổi được Sở Đại đi, trước đây anh ấy từng nói với chú Sở rằng cả đời này không định kết hôn, để ông chuẩn bị tinh thần Sở gia tuyệt tự đi.”
Cố Khanh Khanh trợn mắt: “Anh ấy thật sự nói vậy à? Cha không đánh anh ấy à?”
“Chắc chắn có, anh ấy da dày thịt béo, chịu đòn được, hơn nữa còn có mấy chú bác ngăn cản, đánh cũng không được mấy cái.” Tiêu Tiêu chắp tay trên lưng ghế, cằm tựa lên tay: “Khi hai người kết hôn em có đến, lúc nhìn thấy chị em ngạc nhiên lắm. Có thể khiến một người định đoạn tuyệt hương hỏa của nhà mình cưới về nhà, chị thật sự rất giỏi, chị dạy em đi.”
Cô thở dài nói: “Anh trai chị nói anh ấy không có ý định kết hôn.”
Cố Khanh Khanh sững người, rồi cười lớn: “Trước hết em phải có một người anh như anh hai của chị đã, tiếp theo, anh ấy phải là bạn thân của anh cả chị.”
Mắt Tiêu Tiêu sáng lên, liên tưởng đến hình tượng cô nói: “Đó không phải là Sở Đại sao!”
Cố Khanh Khanh cười gật đầu: “Vậy nên em rất có hy vọng, chị ủng hộ em, em phải nghĩ thế này, người xuất hiện bên cạnh anh trai chị chỉ có mình em, nếu em không có được, người khác cũng không có được, vậy nên em có cơ hội lớn nhất.”
Tiêu Tiêu suy nghĩ kỹ lời chị ấy nói, gật đầu: “Có lý đấy, dù sao em kiên nhẫn lắm, cứ nhắm vào anh trai chị không buông là được.”
“Vậy nếu em lớn tuổi rồi, gia đình thúc giục em kết hôn, anh trai chị vẫn không có ý đó thì sao?” Cố Khanh Khanh không kìm được hỏi.
“Nhà em sẽ không thúc giục đâu, em là con gái duy nhất, cả việc em muốn làm tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa cũng để em làm, những chuyện này càng không can thiệp dâu.”
Cố Khanh Khanh nghĩ lại cũng đúng, nhà nào mà quân trưởng để con gái duy nhất đi làm lính b.ắ.n tỉa dã chiến chứ.
Chỉ có Tiêu quân trưởng không đi theo lối thường, con gái ông ấy không kém gì con trai của các quân trưởng khác.
Sắp xếp xong, phía mấy người đàn ông từ bếp ra, nhìn hai túi lớn trên sàn, Cố Thanh Liệt đau đầu: “Em gái, em định mang cả nhà cho anh sao? Đã nói hai tháng nữa anh điều động về đây rồi mà.”
Sở Đại nhìn tủ đồ trống một nửa, cười: “Được rồi, thích ăn thì nói, đừng giả vờ khách sáo.”
Cậu ấy ở đây một tuần, tủ đồ đã bổ sung mấy lần, nửa đêm cũng phải xuống mở hộp trái cây ăn.
“Ồ? Cậu không nói tôi suýt quên.” Cố Thanh Liệt đập đầu, chạy lên lầu.
Sở Đại cười nói với người bên cạnh: “Em nói Cố Khanh Khanh giống anh hai, hai người họ tính cách, ngoại hình không khác nhau mấy mà cứ thính dính lên người anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-452.html.]
Cố Xán Dương liếc nhìn em gái, không nói gì.
Hai đứa nhỏ từ sofa xuống, một đứa ôm chân cha, một đứa ôm chân cậu, kéo họ đi về phía tủ đựng đồ.
Sở Đại cúi xuống bế con trai lên, hỏi: “Muốn ăn trái cây đóng hộp hả con?”
Đoàn Đoàn gật đầu.
“Vừa ăn xong cơm mà? Lát nữa rồi ăn.” Dù con trai có làm nũng thế nào, Sở Đại cũng không đồng ý.
Anh sờ cái bụng tròn của Tiểu Đoàn, bữa tối vẫn chưa tiêu hóa hết.
Tuổi này chưa có khái niệm no, thấy đồ ăn là muốn ăn, lát nữa bụng căng sẽ không ngủ được.
Niên Niên cũng được cậu ôm trong lòng, ôm cổ cậu, nằm trên vai ngáp, yên tĩnh hơn anh trai nhiều.
Cố Thanh Liệt tìm cái túi giấy trên bàn đầu giường hôm qua, xách xuống.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Đại trước đó không chú ý, giờ thấy tay áo cậ ấy kéo lên, mới thấy đồng hồ trên cổ tay.
“Hôm qua không chỉ mua xe đạp?” Anh nhướng mày.
“Đúng rồi, em gái tôi mua cho tôi chiếc đồng hồ, hiệu Đông Phong, giống các cậu.” Anh khoe đồng hồ màu bạc trên cổ tay.
Nhìn hắn khoe khoang, Sở Đại cười: “Đẹp đấy.”
“Đương nhiên, không xem ai chọn mà.” Cố Thanh Liệt lấy đồng hồ khác từ túi, kéo tay trái anh trai: “Anh cũng có, mua giống em."
Nói rồi, anh đeo đồng hồ lên cổ tay gầy của anh trai.
Cố Xán Dương nhìn thoáng qua, không nói gì, chỉ gật đầu.
Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm cổ tay trắng của anh ấy, bỗng nhiên nói: “Cố Khanh Khanh, mua ở cửa hàng bách hóa à? Quầy còn đồng hồ nữ không, đồng hồ nam cũng được, hôm nào nghỉ chị dẫn em đi mua một cái?”
“Được nha, đợi em nghỉ chúng ta đi, em nói muốn đưa chị đi công viên chơi mà.” Cố Khanh Khanh hiểu ý em ấy, vui vẻ nói.
Tiêu Tiêu nghĩ gì cũng hiện rõ trên mặt, Sở Đại thấy em ấy nhìn thẳng vào Cố Xán Dương như vậy, hơi buồn cười: “Thu liễm lại chút được không?”
“Không.” Cô dứt khoát từ chối.
Cố Xán Dương làm như không thấy ánh mắt nóng bỏng của Tiêu Tiêu, nghe cháu trong lòng nói mớ, tay nhẹ nhàng vỗ lưng nó.
Loay hoay đến hơn mười giờ.
Cố Khanh Khanh tiễn Tiêu Tiêu ra cửa: “Anh trai chị mai nghỉ, tối nay ở lại đây không đưa em về được, em cần đèn pin không?”
“Không cần, nhà em ngay phía trước, đi vài bước là đến.” Tiêu Tiêu đứng ở cổng nhìn vào phòng khách, nói: “Về đây, lần sau gặp lại.”