Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 451

Cập nhật lúc: 2025-03-29 20:34:32
Lượt xem: 7

“Việc này rắc rối rồi.” Sở Uyên đứng lên, khoanh tay đi hai vòng trong phòng, mắt lóe sáng: “Thanh Liệt, giúp chú mang một câu gửi cho lão Quan."

Ông Tần nghe xong, hiểu ý ông ấy.

Nếu một quốc gia khác thực sự cử người hỗ trợ nước láng giềng thì từ quốc gia trung lập sẽ trở thành quốc gia tham chiến. Họ đã cam kết trên trường quốc tế rằng sẽ không tham gia vào các cuộc chiến tranh của quốc gia khác.

Nếu bắt được bằng chứng, có thể giao thẳng cho Bộ Ngoại giao xử lý.

Bảy giờ, Sở Đại và Cố Xán Dương về, cơm chưa nấu xong, đàn ông vào phòng bên cạnh thư phòng có treo bản đồ biên phòng và sa bàn bàn chuyện.

Cố Khanh Khanh không biết rõ chuyện bên ngoài, cô cắt đậu phụ thành miếng nhỏ, chuẩn bị làm món đậu phụ trộn hành.

Tiêu Tiêu giúp cô một tay, rửa rau và lấy đĩa cho đồ ăn ra.

Đến tám giờ, bữa cơm được dọn ra, có thể nói là bữa ăn trễ nhất trong khoảng thời gian này.

Căn phòng bên cạnh thư phòng cửa đóng kín, Sở Uyên đứng trước bản đồ biên phòng, dùng bút chì khoanh một khu vực.

Những người còn lại cau mày, Tiêu Hồi nói: “Tôi đề nghị lấy lý do vận chuyển vật tư để gửi quân lực đến Binh Đoàn Xây Dựng.”

“Đồng ý.” Chử Chiến hiếm khi tán thành.

“Tiểu Hủ.” Sở Uyên gọi: “Cậu thông báo các cán bộ từ cấp lữ đoàn trở lên, tối nay tập trung tại sở chỉ huy.”

“Rõ, thưa thủ trưởng.”

Sở Uyên, Chử Chiến và Tiêu Hồi ăn vội vài miếng cơm rồi đến sở chỉ huy.

Trong nhà chỉ còn lại mấy thanh niên trẻ.

“Theo lệ thường, sau Tết là thời điểm nước láng giềng gây rối thường xuyên, nếu lần này Khương Ninh đào ngũ thành công, chắc chắn sẽ gây ra một trận sóng gió trong quân đội, thêm vào đó có kẻ thổi lửa, sĩ khí trong quân sẽ giảm sút, thành phố Biên cũng sẽ lơ là.” Cố Thanh Liệt ăn một miếng bánh hành.

“Ừ, lúc này nước láng giềng lại khiêu khích, thành phố Biên có thể sẽ nghĩ họ chỉ gây rối rồi rút lui như thường lệ, thực tế họ đã liên kết với một quốc gia khác, giấu quân lực để tấn công.” Sở Đại nói.

Từ gây rối giả mạo trở thành tổng đại quân tấn công.

Binh Đoàn Xây Dựng chỉ có một đoàn, ba bốn ngàn quân, không có sức kháng cự.

“Tôi không thể ngồi yên, xem khi nào sở chỉ huy vận chuyển vật tư quân lực qua, quân dã chiến chỉ có thể qua một nhóm nhỏ, quan trọng nhất là điều động quân lực đóng ở phía bắc mà địch không hay biết, đến biên giới phục kích.” Cố Thanh Liệt hơi bực bội: “Nếu không phải Khương Ninh đào ngũ, chúng ta không thể sớm phát hiện âm mưu của họ.”

“Trừ phi ra tay trước, đánh họ một cú bất ngờ.” Ánh mắt Sở Đại lóe lên vẻ tia lạnh lẽo.

“Hả? Đánh thế nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-451.html.]

“Đưa bằng chứng hai nước liên kết ngầm cho Bộ Ngoại giao, để họ gây áp lực, công khai ra bên ngoài, chấm dứt liên minh này.” Giọng Cố Xán Dương rất nhẹ.

“Vậy thì quốc gia kia sẽ chịu áp lực quốc tế, buộc phải rút quân? Chỉ còn lại nước láng giềng, khi họ tấn công chúng ta đã chuẩn bị xong!” Cố Thanh Liệt xoa tay: “Cẩu Thặng đầu óc anh nhanh nhạy thiệt."

Thẩm Tuy nghe họ nói chuyện, trong lòng xôn xao kích động.

Đây là cuộc đấu giữa ba quốc gia, chỉ dùng ngoại giao có thể phá vỡ liên minh của hai quốc gia sao?

Niềm tin của cậu ngày càng vững chắc.

Ăn xong, Cố Khanh Khanh bảo ba người đàn ông dọn dẹp bàn ăn, rửa chén và trông hai đứa trẻ đang xem TV trên ghế sofa.

Cô lên lầu lục hai túi hành lý màu đen, cô chuẩn bị đồ cho Cố Thanh Liệt mang đi.

Tiêu Tiêu đứng trong sân, lấy cá khô từ cây tre: “Nhà chị có túi ni lông không, thứ này đều là muối, cần đựng kỹ chút.”

“Trước đây mua rau có khá nhiều túi ni lông mang về, chị có giữ lại, để chị vào bếp tìm.” Nói xong cô chạy vội vào bếp.

Tiêu Tiêu không quan tâm, lấy hết cá khô xuống, đặt lên bàn đá bên cạnh, đếm được hai mươi tám con.

Tất cả đều mua lẻ tẻ mấy ngày trước, ướp hai ngày rồi phơi trong sân, ngoài mẻ phơi lúc Cố Thanh Liệt chưa đến, còn lại đều chưa khô hẳn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh mang ra một đống túi ni lông xanh đỏ, khá lớn, vừa đủ đựng cá khô.

Hai con một túi, Tiêu Tiêu trò chuyện với cô: “Nhiều cá khô thế này ăn đến bao giờ mới hết? thành phố Biên thế nào, bên đó không có cá à?”

“Không có cá biển, cá khác thì có, khi nào em thành người nhà họ Cố có thể cùng nhà chị đến Binh Đoàn Xây Dựng nhìn xem.” Cố Khanh Khanh buộc chặt miệng túi: “Nhưng điều kiện ở đó rất khắc nghiệt, thật lòng chị rất thương anh hai, họ huấn luyện nhiều, thường xuyên làm nhiệm vụ, ngân sách bếp ăn cực kỳ hạn chế.”

“Chú Dư, à là bếp trưởng của nhà ăn, mọi người gọi chú ấy là bếp trưởng, thực ra chú là quản lý nhà ăn của đoàn, mỗi ngày phải tính toán chi phí từng bữa ăn, không thể thiếu thốn binh sĩ, còn phải tính toán tiết kiệm than đá.”

“Uống nước cũng phải do binh sĩ gánh về từ rất xa, trong sa mạc có hồ, mỗi sáng năm giờ họ dậy, mỗi đội thay nhau gánh nước.”

Hình như còn nguồn nước khác, cũng rất xa, Cố Khanh Khanh không rõ lắm, cô chưa từng đến.

Tiêu Tiêu đầy kính trọng nói: “Cuộc sống của binh sĩ biên phòng rất vất vả.”

“Nhưng thật ra tâm thái họ rất tốt, đều là những người rất tốt, chị từng gặp người nhỏ hơn chị, lúc đó nghĩ là cậu ấy lớn hơn chị, gọi anh một thời gian, sau mới biết là do lâu ngày dãi nắng dầm mưa, trông già dặn hơn.”

Cố Khanh Khanh bỏ cá khô vào túi hành lý: “Trong tủ còn có đồ hộp hoa quả và thịt, anh hai chị rất thích ăn, chị cũng mang cho anh ấy một ít.”

Tiêu Tiêu gật đầu, dễ dàng xách hai túi hành lý chứa cá khô, theo chị ấy vào phòng khách.

Đàn ông tụ tập trong bếp rửa chén, rửa nồi, Cố Thanh Liệt miệng to không ngừng chút nào, Sở Đại thỉnh thoảng đáp lại vài câu, Cố Xán Dương rất ít khi lên tiếng.

Loading...