Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 449

Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:42:18
Lượt xem: 4

Cố Thanh Liệt nói với anh trai: “Khanh Khanh cả đêm không ngủ, lo lắng chờ anh về.”

“Cậu cũng vậy, không phải sao?” Sở Đại cười hỏi.

“Đừng nói tôi nữa, cậu mau đi nghỉ một chút đi, cả đêm không ngủ còn phải đi chỉ bộ huy hải quân, em rể đâu phải mình làm bằng sắt.” Cố Thanh Liệt đẩy người lên lầu hai: “Chợp mắt một chút, lát nữa tôi mang cơm lên cho.”

Không cần hỏi cũng biết chắc chắn chưa ăn gì.

“Được.” Sở Đại không từ chối.

Cố Xán Dương xoa đầu em gái, dịu dàng an ủi: “Anh không sao, đừng sợ.”

“Em đi nấu cơm.” Cố Khanh Khanh lau nước mắt, rời khỏi vòng tay anh cả, nói với Thẩm Tuy: “A Tuy, ra vườn sau nhổ ít hành giúp chị.”

“Vâng.” Thẩm Tuy thấy anh trai bình an vô sự cũng rất vui nhưng không thể hiện rõ trên mặt, cậu dẫn theo Đoàn Đoàn ra vườn sau.

Bây giờ thời tiết tốt, sắp mùa thu hoạch rồi, nhà kính đã được dỡ bỏ.

Các loại rau xanh mọc rất tốt, còn chưa lớn lắm, chưa đến lúc ăn.

Hành non xanh mướt, cậu nhổ một nắm, giũ sạch đất, đưa cho bé Đoàn Đoàn.

Trong phòng khách, hai người đàn ông ngồi trên sofa.

Cố Thanh Liệt đang nói chuyện với anh trai về sự kiện đào tẩu lần này: “Nước láng giềng sẽ không bỏ qua, gần đây chắc chắn sẽ khiêu khích khắp nơi.”

Đứng mũi chịu sào chính là Binh Đoàn Xây Dựng.

“ Binh Đoàn Xây Dựng và Binh Đoàn Lục Trung sẽ phải hợp tác.” Giọng Cố Xán Dương không có gì thay đổi.

Niên Niên bò qua lại giữa hai cậu, cuối cùng nằm ngang trên người hai cậu, gối đầu lên chân cậu lớn, còn chân thì giác lên người cậu hai.

Cố Thanh Liệt nắm lấy chân đôi chân nghịch ngợm của nhóc con: “Phải chờ lệnh của tổng quân khu, lần này em cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.”

Cố Xán Dương hiếm khi ngước mắt nhìn em trai: “Kỳ lạ chỗ nào?”

“Tối qua còi báo động vang lâu như vậy, em cứ luôn cảm thấy quân khu phản ứng quá chậm.” Cố Thanh Liệt gãi đầu: “Đây là tổng quân khu, nếu ở Binh Đoàn Xây Dựng á, có xe tăng nào động đậy, liên đội đã phát hiện ra ngay lập tức rồi.”

Cố Xán Dương gật đầu: “Tiếp tục nói.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Em nghi ngờ … nội bộ không quân của các anh có gián điệp!”

Cố Xán Dương nhìn em trai hồi lâu, rồi dời ánh mắt, ngón tay vuốt nhẹ đầu nhóc con trên đùi, không nói gì.

Thấy anh trai không nói, Cố Thanh Liệt sốt ruột: “Anh, có phải vậy không?!”

Cố Xán Dương không đáp.

Cố Khanh Khanh nấu đại vài món, buổi trưa Cố Kiến Quốc ghé qua mang ít đồ ăn, gồm một con cá biển, hai cân tôm và vài con cua.

Cô dùng tương ớt xào cua, cắt hành, gừng và tỏi hấp cá biển, rồi chiên tôm với dầu và thêm ớt xanh, đỏ không cay của địa phương để trang trí.

Cháo rong biển từ sáng vẫn còn, mấy người lớn không ăn, vừa hay buổi trưa không cần nấu cơm.

Đồ ăn được bày lên bàn, Cố Khanh Khanh múc một bát cho Cố Xán Dương: “Anh ăn đi, buổi chiều còn phải đến căn cứ không?”

Cố Xán Dương gật đầu: “Phải đi một chuyến.”

“Vậy lát nữa ăn xong anh lên phòng nghỉ trưa một chút đi.” Cố Khanh Khanh nói: “Để em đi gọi Sở Đại ăn cơm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-449.html.]

“Để anh mang lên là được, đã hứa với cậu ấy rồi.” Cố Thanh Liệt đứng dậy, lấy chén sứ bên cạnh múc hai thìa cháo rong biển, nhìn đồ ăn có vẻ không biết làm sao.

Toàn là món dầu mỡ hoặc khó gắp, ăn với cơm thì được, bỏ vào cháo rong biển thì không hợp lắm.

“Không cần mang lên.” Cố Khanh Khanh nhận thấy sự lúng túng của anh hai: “Em gọi anh ấy xuống ăn, ăn xong rồi ngủ.”

“Cũng được.”

Lên tầng hai, mở cửa phòng ngủ, Sở Đại vừa tỉnh, ánh mắt quét về phía cửa.

Thấy vợ, ánh mắt anh dịu lại.

Cô bước đến bên giường, anh cũng hơi ngồi dậy, lưng tựa vào đầu giường.

Cố Khanh Khanh ngồi xuống cạnh giường, thuận thế dựa vào lòng anh.

Mặt áp vào n.g.ự.c anh, cô nói thầm: “Anh đừng động, ôm em một lúc.”

Người đàn ông khẽ gật đầu, tựa trán vào cô, một tay ôm eo cô.

Hai người im lặng hồi lâu, Cố Khanh Khanh hơi buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.

Cố Thanh Liệt thấy hai người không xuống, đặt bát đũa xuống, nghĩ trong bụng muốn lên xem có chuyện gì, đúng lúc cửa phòng ngủ không đóng, anh nhìn thấy em gái nằm trong lòng Sở Đại.

Anh hiếm khi thấy em gái yên lặng và yếu đuối như vậy, bình thường em gái hay hung hăng, giương nanh múa vuốt, đôi khi tủi thân khóc nhè đều vì lo lắng cho mấy người trong quân đội bọn anh.

Sở Đại nhìn thấy người ở cửa, khẽ lắc đầu, Cố Thanh Liệt hiểu ý, khẽ khàng đóng cửa lại.

Xuống lầu, anh bước chậm rãi, nhẹ nhàng, sợ làm phiền hai người.

Cố Xán Dương thấy em trai xuống một mình, hỏi: “Khanh Khanh đâu?”

“Ngủ rồi.” Anh ngồi xuống, gắp một miếng cá hấp, bỏ xương, đặt vào chén cháu ngoại: "Lòng em ấy mệt mỏi quá rồi."

Cố Xán Dương im lặng hồi lâu, cúi nhìn cậu bé ngoan ngoãn ăn tôm trong lòng mình.

Tôm chiên dầu có chút vị, Đoàn Đoàn rất thích, l.i.ế.m vỏ tôm rồi tự tay bóc vỏ, từ từ ăn.

Tự làm một hồi, cậu bé nản chí, quay sang đưa tôm cho cậu, mắt trông mong: “Cậu cậu ~ muốn ăn.”

Cố Xán Dương chợt nhớ đến lúc Cố Khanh Khanh còn nhỏ, mỗi khi cần hai anh giúp, đôi mắt long lanh không chớp nhìn anh.

Đoàn Đoàn tưởng cậu không nghe, lại gọi: “Cậu cậu~”

Người đàn ông nhận lấy con tôm bị cắn nham nhở, không chê nước miếng, từ từ bóc vỏ, đưa thịt tôm cho cậu bé.

Ăn xong miếng tôm giòn dai, Đoàn Đoàn rất hài lòng, mắt cười như trăng khuyết.

Cố Khanh Khanh ngủ một giấc đến hơn ba giờ chiều, tỉnh dậy thấy người đàn ông không còn bên cạnh, cô kéo chăn ra, thấy trên người là cái áo khoác của anh.

Cô ngẩn người nhìn một lúc lâu, mỉm cười.

Ngửi thử, vẫn còn mùi kẹo ngọt, cô nhanh trí, thò tay vào túi áo, tìm thấy một nắm kẹo.

Cô bóc một viên kẹo, cho vào miệng, mệt mỏi cả ngày dường như được tan biến.

Cố Xán Dương nghỉ trưa xong đến căn cứ không quân, Thẩm Tuy ở trên lầu làm bài tập, hai đứa nhỏ ngủ trưa trong phòng cậu.

Cố Thanh Liệt nghĩ ngày mai mình đi rồi, muốn giúp em gái làm gì đó nên vác cuốc ra vườn sau, hự hự cuốc đất.

Loading...