Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 447

Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:42:14
Lượt xem: 3

Cũng không phải bí mật quân sự gì, đến ngày mai cả quân khu đều sẽ biết, Sở Đại không giấu cô: "Nhóm quân đội không quân có phi công lái chiến đấu cơ đào tẩu, đang bay đến nước láng giềng, anh cả được lệnh chặn bắt."

Cái vá trong tay Cố Khanh Khanh dừng giữa không trung, miệng mãi không khép lại, cô rất là sốc.

Ở trong quân khu mà lại xảy ra chuyện như vậy?!

Cô biết những chuyện này không phải là điều cô nên hỏi, im lặng một lúc rồi nói: "Đi rửa tay ăn cơm đi, Đoàn Đoàn, Niên Niên ở tầng trên chỗ anh hai, anh bế chúng xuống nhé." Dù cố gắng kìm nén, người đàn ông vẫn nghe ra một chút run rẩy trong giọng cô.

Cô ấy đang lo lắng cho Cố Xán Dương.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại bước tới, ôm vợ từ phía sau, cằm tựa lên đầu cô, kiềm chế cơn giận trong lòng, dịu dàng an ủi: "Không sao đâu."

Cố Khanh Khanh dựa vào lồng n.g.ự.c ấm áp của anh, đầu óc có chút trống rỗng, rất nhanh hồi phục: "Em biết, anh cả sẽ hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi."

Cả nhà ngồi quây quần bên bàn ăn, không ai động đũa.

Sở Uyên mặt đanh lại, nói với ông Tần: "Trong quân khu không chỉ có một tên gián điệp, sớm hay muộn sẽ thành mối nguy."

"Phải bí mật ra lệnh điều tra rồi." Tần Chu hỏi: "Ông nghĩ lần đào tẩu này là do phi công tự mình thông đồng với nước địch, hay là có người trong quân đội âm thầm giúp đỡ, âm mưu đã lâu?"

"Ý ông là cấp cao trong quân đội thông đồng với nước địch?! Sở Uyên không thể ngồi yên, nhấc mũ quân đội trên bàn lên, nói với Tiểu Hủ: "Đến Bộ Tư lệnh!"

"Truyền lệnh của tôi, cán bộ từ cấp lữ đoàn trở lên toàn bộ đến Bộ Tư lệnh họp khẩn!" Ông vừa đi vừa nói.

"Rõ."

Chử Chiến và Tiêu Hồi bị gọi đến, nhận ra điều gì đó, hai người nhìn nhau một cái, rồi đồng thời quay mặt đi.

Cán bộ từ cấp lữ đoàn trở lên trong quân khu gần như chen chúc chật kín Bộ Tư lệnh, đến ghế cũng không đủ ngồi, còn có người cầm ly tráng men đứng hỏi đồng đội bên cạnh có chuyện gì.

Sở Uyên bước vào, cau mày nói: "Cãi cọ ồn ào giống cái giống gì ?!"

Bộ Tư lệnh lập tức im lặng.

Sở Uyên lạnh mặt, không đợi Tiểu Hủ động thủ, tự mình kéo ghế ngồi xuống.

Tất cả ánh mắt tập trung vào mặt ông, Sở Uyên nhìn quanh những gương mặt quen thuộc, nghiêng đầu nói với Tiểu Hủ bên cạnh: "Điều một liên canh gác Bộ Tư lệnh, tối nay chỉ được vào không được ra."

"Rõ!"

Tiểu Hủ ra ngoài, rất nhanh có tiếng bước chân đều đặn bên ngoài, còn có tiếng s.ú.n.g lên đạn.

Phi công đào tẩu, Chử Chiến tất nhiên là người đầu tiên nhận được tin, ông nhìn vị thủ trưởng già ngồi trên kia nhắm mắt dưỡng thần, đối với hành động của ông ấy có đôi chút suy đoán.

Dù sao cũng là thuộc hạ lâu năm của ông ấy.

Ông ấy đang đợi, đợi Cố Xán Dương chặn kẻ phản bội này mang về.

Bộ Tư lệnh im phăng phắc, thỉnh thoảng có người uống nước phát ra tiếng động đều bị người bên cạnh trừng mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-447.html.]

Trong khoảng thời gian ngắn, không khí vô cùng căng thẳng.

Tối đó, Bộ Tư lệnh đèn đuốc sáng trưng, tất cả cán bộ cao cấp trong quân khu đều thức trắng đêm, để giảm thiểu số lần đi vệ sinh, ngay cả nước cũng phải hạn chế uống.

Có người gục lên bàn họp dài ngủ, cũng có người khoanh tay dựa vào lưng ghế ngủ gật, đương nhiên cũng có người thấp thỏm lo lắng.

Cố Khanh Khanh ở nhà không ngủ được, hai đứa nhỏ ngủ say sưa, Sở Đại và Cố Thanh Liệt ngồi trong phòng khách tầng hai, nhìn nhau không nói một lời nào.

Cô vào bếp pha một tách trà nóng, đem ra cho hai người đàn ông, cũng không khuyên họ ngủ sớm, chỉ ngồi cạnh Sở Đại, tựa vào anh, lòng mới hơi yên tâm một chút.

Cứ thế mà thức đến năm giờ sáng, mắt Cố Khanh Khanh đỏ ngầu, tựa vào vai anh ngáp một cái.

"Về phòng ngủ đi, anh phải đến Sở chỉ huy rồi." Sở Đại nhẹ nhàng vỗ lưng cô.

"Vâng." Cố Khanh Khanh nghe lời đứng dậy, về phòng cũng không ngủ, kéo rèm nhìn màn sương ngoài trời.

Phía chân trời hiện lên ánh sáng ban mai, cô ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng cầu nguyện cho anh trai bình an vô sự, thật sớm trở về.

Trong Bộ Tư lệnh, Sở Uyên thức trắng đêm, Chử Chiến lại càng không ngủ được, chuyện lớn như vậy xảy ra trong tập đoàn không quân, ông phải viết một bản kiểm điểm chi tiết lên cấp trên.

Tiêu Hồi thì vô tư, trái một giấc phải một giấc, ngáy như sấm.

Chử Chiến nhìn gương mặt đen đúa bên cạnh, giận đến nghiến răng nghiến lợi, lão già này tới dây là cố tình chọc tức ông.

Đến sáu giờ, Tiểu Hủ hỏi Sở Uyên có cần đến nhà ăn lấy cơm không, thấy bên dưới những đôi mắt đỏ ngầu, Sở Uyên hừ lạnh: "Nhịn một bữa không c.h.ế.t đói được."

Tiểu Hủ lặng lẽ rút lui, không dám nói thêm lời nào.

Có người bụng kêu òng ọc, ngượng ngùng gãi đầu.

Tiêu Hồi khò khè xoa miệng tỉnh dậy, hỏi Chử Chiến bên cạnh: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Mười hai rưỡi đêm." Chử Chiến lạnh mặt nói.

"Ồ, vậy tôi ngủ thêm chút nữa." Ông khoanh tay, đầu dựa vào lưng ghế.

Chử Chiến trực tiếp đạp một cái, không vui nói: "Bảy giờ hơn rồi."

Tiêu Hồi cau mày lườm ông một cái, tay với lấy ly tráng men trên bàn, uống một ngụm nước lạnh, hoàn toàn tỉnh táo.

Bảy giờ bốn mươi lăm phút sáng, trên đầu có tiếng máy bay gầm rú dữ dội, Tiểu Hủ thở hổn hển chạy tới: "Thủ trưởng, tiêm kích J-6 đã trở về."

Sở Uyên không ngồi yên được nữa, đạp ghế ra, đi thẳng đến kho máy bay của tập đoàn quân đội không quân.

Tiêu Hồi như có suy tư gì đó: "Lão Sở lâu rồi không nổi giận lớn như vậy, Chử quân trưởng, ông xong đời rồi."

Chử Chiến không để ý đến ông ta, đi thẳng ra ngoài.

Những người khác cũng muốn ra xem tình hình, chưa kịp ra cửa đã bị mấy chục khẩu s.ú.n.g chĩa vào.

"Không có lệnh của Tư lệnh, xin các vị thủ trưởng không được bước ra khỏi Bộ Tư lệnh nửa bước."

Loading...