Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 445
Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:42:11
Lượt xem: 6
Cơ mà tính cách Cố Thanh Liệt tốt lắm, mặc dù hơi hời hợt, bên ngoài thô nhưng bên trong lại tinh tế.
Cô không lo lắng về Cẩu Thặng, phi công, lại còn đẹp trai, chắc chắn không đến nỗi nào không tìm được vợ.
Hơn nữa, nhìn thấy sự tấn công mãnh liệt của Tiêu Tiêu, không biết khi nào Cẩu Thặng đã bị hòa tan.
Anh hai của cô thì hơi có chút khó khăn.
Cũng chưa thấy anh ấy nhắc đến cô gái nào, và trong Binh Đoàn Xây Dựng … không có lấy một nữ quân y, chỉ có các chị dâu theo quân.
May mà hai tháng nữa, anh ấy sẽ được điều đến quân khu phương Nam, đây là tổng quân khu, ngoài các nữ đồng chí đoàn văn công dịu dàng, còn có một số nữ binh làm văn chức.
Chắc chắn sẽ gặp được người phù hợp thôi.
Không lâu sau, Cố Thanh Liệt quay lại đây, thấy em gái đang ngẩn ngơ nhìn về phía trước, giơ tay vẫy: "Em gái, đang nghĩ gì vậy?"
Cố Khanh Khanh phản ứng lại, chụp lấy tay anh hai đang vung ra: "Anh đang nói gì mà vui thế?"
Nói đến đây, Cố Thanh Liệt có chút ngại ngùng: "Chị dâu nói muốn giới thiệu cho anh đối tượng, là cháu gái bên ngoại của chị ấy."
"Ồ? Anh đồng ý rồi à?" Nếu không sao cười vui thế.
"Không có." Cố Thanh Liệt ôm vai em gái đi về phía cửa khu đại viện: "Anh hỏi chị ấy cháu gái bên ngoại đó trông như thế nào, chị ấy nói giống em gái anh, anh nghe xong thì từ chối ngay."
Cố Khanh Khanh: "..." Đưa chân đạp anh hai một cái, càng nghĩ càng tức: "Cố Thanh Liệt, anh không tự trông mình thế nào mà dám kén cá chọn canh."
"Em chê anh à?"
Cố Thanh Liệt cười rạng rỡ: "Không phải, anh chê mình mà, ai bảo anh em chúng ta trông giống nhau thế đâu."
"Vớ vẩn! Em giống anh cả."
"Về sau đừng nói lời thô tục trước mặt Đoàn Đoàn và Niên Niên, không tốt." Cố Thanh Liệt lúc này mới nhớ đến hai cháu nhỏ: "Bọn chúng đâu? Về nhà rồi?"
“Con trai của chị dâu giới thiệu đối tượng cho anh đã dẫn bọn chúng đi, A Tuy đi theo rồi.” Cố Khanh Khanh liếc anh hai một cái: "Anh có buồn ngủ không?"
"Hả?" Cố Thanh Liệt phát hiện lời nói có ẩn ý: "Có chuyện gì thì nói thẳng đi."
"Hay là chúng ta đi cửa hàng bách hóa đi." Cố Khanh Khanh nói: "Em mang theo tiền phiếu và phiếu công nghiệp mà cha cho lúc kết hôn, em muốn mua hai chiếc đồng hồ."
"Em có đồng hồ rồi mà?" Dù nói vậy, Cố Thanh Liệt vẫn ôm vai em gái quay đầu, đi về phía cổng quân khu: "A Tuy có thể trông hai đứa trẻ không?"
"Có lẽ được, chúng đã no bụng rồi không quấy nữa." Cố Khanh Khanh nói: "Cửa hàng bách hóa cách đây không xa, chúng ta đi qua đó chừng hai mươi phút thôi, đi nhanh về nhanh."
"Nếu có một chiếc xe đạp thì tốt rồi." Cô lẩm bẩm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Thanh Liệt thực ra cũng muốn mua cho em gái, cơ mà anh không có phiếu.
Hai anh em đi nhanh về phía cửa hàng bách hóa, thỉnh thoảng tán gẫu vài câu.
Đi khoảng hai mươi phút, thấy một tòa nhà ba tầng ở cuối đường, diện tích khá lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-445.html.]
Nam Dương được coi là một tỉnh có nền kinh tế khá tốt, cửa hàng bách hóa quốc doanh này để tiện cho quân nhân và vợ quân nhân mua sắm, cửa hàng bách hóa ở trung tâm thành phố còn lớn hơn nữa.
Cơ mà rất xa, không trong phạm vi quân khu, phải đi xe mới đến được.
Theo Cố Thanh Liệt vào cửa hàng bách hóa, tràn ngập trong mắt là hàng hóa đủ loại, có nhiều món đồ nhập khẩu nhỏ.
Mỗi tầng có ba quầy hàng, ba nhân viên bán hàng.
Tầng một là đồ dùng hàng ngày, nồi chảo, chén đĩa và giấy bút các thứ.
Tầng hai là khu quần áo, đều do xưởng may quốc doanh tự làm, kiểu dáng có đôi chút lặp lại, Cố Khanh Khanh cứ có cảm giác hai năm trước cô và Sở Đại đến đây cũng đã thấy những bộ quần áo này.
Cô dẫn Cố Thanh Liệt thẳng lên tầng ba, tìm đến quầy đồng hồ.
"Đồng chí, cô cần gì?" Nhân viên bán hàng nhiệt tình.
"Chào đồng chí, tôi muốn mua hai chiếc đồng hồ Đông Phong, xin hỏi có không?" Cố Khanh Khanh ghé mặt trên quầy kính nhìn.
"Có, chờ chút nhé." Nhân viên bán hàng có phần ngạc nhiên, mua liền một lúc hai chiếc?
Nhìn chất liệu quần áo của cô gái và người đàn ông bên cạnh mặc quân phục, chắc chắn là có khả năng chi trả.
Vì vậy cô ấy cúi xuống lấy ra hai hộp từ quầy: "Đây là đồng hồ cặp, dây đeo nhỏ thích hợp cho nữ."
Cố Khanh Khanh biết cô ấy hiểu lầm, cười nói: "Xin lỗi, tôi muốn mua hai chiếc đồng hồ nam, phiền đồng chí thêm một chiếc đồng hồ nam nữa."
"Được."
Cố Khanh Khanh lấy chiếc đồng hồ nam từ trong hộp, nắm lấy cổ tay Cố Thanh Liệt: "Anh, thử đi."
Cố Thanh Liệt ngây ra, nhe răng cười: "Mua cho anh à?!"
"Đúng vậy, anh cùng anh cả mỗi người một chiếc. Mấy năm nay anh và anh cả đã không biết đưa bao nhiêu tiền và phiếu cho em rồi."
"Chuyện đó có gì, chúng ta chỉ có một cô em gái, chẳng lẽ lại để em thiệt thòi?" Cố Thanh Liệt lắc đầu.
Cố Khanh Khanh cười, mở khóa dây đeo, đeo lên đồng hồ lên cổ tay rắn chắc của anh hai.
Vừa khít.
"Luôn luôn bình an." Cô nói.
Cố Thanh Liệt cảm thấy trong lòng ấm áp, cười ngây ngô nhìn em gái mình.
Em gái nhỏ đã trưởng thành, biết quan tâm đến anh trai rồi.
Mua xong hai chiếc đồng hồ, trả tiền và phiếu, Cố Khanh Khanh lại kéo anh hai đi xem xe đạp.
Cố Thanh Liệt không tháo đồng hồ ra, mà anh cũng không muốn tháo.
Là em gái tặng đó!