Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 444

Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:42:09
Lượt xem: 5

“Nhìn vào ống kính!” Cậu thanh niên hô: “Một, hai, ba… cười!”

“Cách” một tiếng, đã chụp xong, cậu nhìn qua, gia đình này ai cũng đẹp, chụp đại một phát thôi đã đẹp rồi. Với lại đàn ông nhà này đều mặc quân phục, càng thêm anh tuấn.

“Đồng chí, rửa mấy tấm đây?”

Cố Khanh khanh nghiêng đầu hỏi người đàn ông phía sau: “Mấy tấm? Nhà mình giữ ba tấm nhé, để một tấm trong phòng ngủ, cha và cha nuôi mỗi người một tấm.”

“Còn anh nữa, anh và anh cả cũng muốn một tấm.” Cố Thanh Liệt cười toe toét.

“Biết rồi, không thiếu phần anh đâu.”

Cố Khanh Khanh lại nhìn Thẩm Tuy, nói: “Chúng ta cũng phải có một tấm, ngày mai chúng ta cùng anh hai đi cửa hàng bách hóa xem có khung ảnh không, để trên tủ đầu giường cho em.”

Thẩm Tuy gật đầu, trong mắt anh lên ý cười.

“Phải gửi một tấm về thôn Đại Truân tử, gửi một tấm cho chị A Niệm trên đảo và cho đoàn trưởng Quan một tấm, chú Dư một tấm.” Cố Khanh khanh đếm trên đầu ngón tay: “Chắc là đủ rồi nhỉ?”

Sở Đại: “Khá đầy đủ rồi."

“Đồng chí, phiền cậu rửa mười tấm ảnh, cảm ơn.” Cố Khanh khanh mỉm cười.

“Được.” Cậu thanh niên cất máy ảnh: “Vậy ai sẽ thanh toán?”

“Để tôi.” Sở Đại theo cậu thanh niên ra quầy thanh toán.

Ra khỏi tiệm chụp ảnh, cả nhà trở về quân khu.

Cố Xán Dương và Sở Đại tranh thủ thời gian nghỉ trưa đi ra ngoài, buổi chiều còn nhiệm vụ.

Họ lần lượt trở về quân đoàn không quân và bộ chỉ huy hải quân, Sở Uyên cũng đến bộ tư lệnh, ông Tần đi đến bộ tham mưu gặp gỡ bạn cũ.

Thẩm Tuy đặt Niên Niên xuống, để cậu bé tự đi, Đoàn Đoàn cũng từ tay cậu chạy theo em trai.

Những ngày này nhiệt độ ở Nam Dương khoảng hai mươi độ, thời tiết rất tốt, bên ngoài đâu đâu cũng thấy các chị dâu ăn cơm xong dắt con đi dạo.

Họ không vội về khu gia đình quân nhân, mà đi dạo từ từ bên ngoài, có đứa trẻ thấy hai cậu bé giống hệt nhau, kéo tay mẹ mình, mặt đầy kinh ngạc: “Mẹ! Nhìn kìa, sao có người có thể phân thân vậy mẹ?”

Chị dâu kia xoa đầu con, cười nói: “Nói gì thế, đây là sinh đôi, mẹ đã bảo con học nhiều lên, đừng lơ đãng làm việc riêng trong lớp, giờ thì không biết rồi đấy.”

Cậu bé không phục: “Cả thầy cô con cũng chưa thấy bao giờ, không được, con phải đi xem, ngày kia đi học sẽ kể cho thầy cô và bạn bè nghe.”

Nói xong, cậu bé chạy vụt về phía hai đứa trẻ.

Đứng trước hai cậu bé, ba mặt nhìn nhau, cậu bé gãi đầu: “Mẹ ơi, quả thật giống hệt nhau, đâu ra hai đứa nhỏ xinh đẹp giống hệt như thế được ạ?"

Hai cậu bé giống cha mình, da trắng như tuyết, lại thừa hưởng đôi mắt thanh tú của cha, dưới ánh mặt trời, áo len xanh và mũ đỏ rất nổi bật.

Đoàn Đoàn mắt to chớp chớp, không biết anh trai lớn này định làm gì song vẫn tiến lên một bước chắn trước em trai, hai anh em cùng ngẩng đầu nhìn anh ấy.

Cậu bé cũng không dám động sợ làm hai đứa nhỏ khóc, cậu chỉ muốn nhìn thêm một lúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-444.html.]

Nam Dương nắng lớn, trong lớp học đa phần ai cũng đen nhẻm, hai đứa nhỏ môi đỏ răng trắng thế này thật hiếm.

Quan trọng nhất là! Chúng giống hệt nhau!

Cậu bé không thể chờ đợi để khoe với các bạn rằng cậu là người đầu tiên phát hiện ra trong quân khu có hai đứa nhỏ y đúc nhau, y như nhìn gương qua gương vậy đó.

“Xin lỗi đồng chí.” Mẹ cậu bé nói với Cố Khanh khanh: “Thằng bé còn nhỏ chưa hiểu chuyện, mà phải nói con trai nhà chị đẹp thật đấy."

Nói rồi cô nhìn Cố Thanh Liệt mặc quân phục lục quân, nói nhỏ: “…Không giống cha chúng lắm.”

Nói xong mới nhận ra mình lỡ lời, ai làm cha mà không thích con giống mình? Cô vội xin lỗi.

Nhìn mặt anh trai đen như đáy nồi, Cố Khanh Khanh buồn cười, giải thích: “Đây không phải chồng tôi, đây là anh hai tôi.”

“À? Ồ, hèn chi.” Chị dâu kia thở phào, cười nói: “Xin lỗi, tôi không rõ quan hệ của các anh chị, tôi thấy hai người rất giống nhau.”

Cố Khanh khanh ngừng cười, mặt Cố Thanh Liệt ngược lại dịu đi, gãi đầu: “Chị dâu, nghe giọng chị có vẻ là khẩu âm phương Bắc nhỉ?"

“Phải, tôi là người thành phố Biên, tôi theo chồng vào đây.” Chị dâu xúc động: “Trước đây nghĩ miền Nam ẩm ướt, nóng bức không muốn đến, đến rồi thấy hải sản ăn thoải mái, cá thì to, rau xanh đầy đủ, không thiếu nước, không muốn đi nữa.”

“Còn các anh chị, ở đâu?”

“Thành phố Diêm, nhưng tôi là quân nhân công tác ở thành phố Biên."

“Hả?” Chị dâu nhanh chóng phản ứng, vốn chỉ là nói chuyện phiếm, giờ lại ngữ khí sôi nổi hơn hẳn: “Đồng chí ở Binh Đoàn Xây Dựng?!”

Mắt cô sáng lấp lánh như nhìn thấy người thân.

Ngược lại làm Cố Thanh Liệt bối rối.

“Phải, là Binh Đoàn Xây Dựng."

Lần này là nói chuyện thoải mái, Cố Khanh Khanh và Thẩm Tuy nhìn nhau, hai chị em kéo nhau đến bóng cây phía trước, không quấy rầy anh hai khoe khoang.

Không biết cậu bé con chị dâu kia nói gì, hai đứa trẻ theo sau cậu bé, không thấy sợ hãi gì, hình như muốn đi đâu đó.

Thẩm Tuy nhìn một lúc, nói: “Chị, em đi theo nhé!”

“Đi đi, xem chúng làm gì, không nguy hiểm thì để chúng thoải mái đi."

Cậu gật đầu, từ từ đi theo ba đứa trẻ, Đoàn Đoàn cảm nhận được quay đầu lại.

Thấy là cậu mình, mặt cậu nhóc cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng nhỏ.

Thẩm Tuy cười, gật nhẹ đầu với nhóc con.

Một lớn ba nhỏ đi vào con đường nhỏ khác, Cố Khanh khanh hơi buồn chán, ánh mắt quan sát sang anh hai mình.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Thanh Liệt dáng người cao lớn, rất cường tráng, khi mặc áo ngắn tay cơ bắp cánh tay cứng ngắt nhìn rất rõ.

Chỉ là da đen một chút, ở Binh Đoàn Xây Dựng nắng gió nhiều, phơi nắng thường xuyên nên đen thui.

Loading...