Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 442
Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:42:05
Lượt xem: 3
"Những ngày này có thể duy trì tiêu chuẩn ăn uống như thế này không?" Anh nhìn những đĩa thức ăn sạch sẽ mà hỏi.
"Chỉ cần anh muốn ăn, tiêu chuẩn có thể nâng cao hơn nữa. Hay mai anh đi chợ với em, không cần đợi anh Kiến Quốc mang đồ ăn đến nữa." Cố Khanh Khanh vừa lau bàn vừa nói: "Anh không phải thích ăn thịt sao, em đến cung tiêu xã cắt một miếng thịt ba chỉ, làm món thịt ba chỉ xào cay cho anh nhé?"
"Được, mai anh đi cùng em, không cần mang phiếu, anh có đây nè."
Cố Khanh Khanh bê chén đi vào bếp: "Anh giữ tiền và phiếu đó để cưới vợ đi."
Cố Thanh Liệt gãi đầu, xắn tay áo lên theo sau, cúi xuống lấy một cái chậu dưới tủ chuẩn bị hứng nước rửa bát.
Khoảng hơn mười giờ tối, Sở Đại tắm xong cho hai nhóc con, dùng khăn lau khô rồi bọc chúng đưa lên giường. Cố Khanh Khanh đã chuẩn bị sẵn quần áo, đang mặc cho Niên Niên. Người đàn ông ngồi bên cạnh cô, cuộn khăn lau sạch giọt nước trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn.
"Cha ~" Đoàn Đoàn dụi vào người anh, vẻ mặt say mê: "Thơm thơm!"
Chỉ mặc mỗi chiếc áo cotton, Niên Niên chân trần bò qua, hai đầu nhỏ cố gắng ngửi mùi trên người cha.
"Thơm thơm!"
Cố Khanh Khanh vỗ nhẹ vào m.ô.n.g trần của con trai: "Mặc quần đi Sở Lược Ảnh."
Niên Niên bị gọi tên đầy đủ, lắc đầu lắc lư đẩy anh trai: "Mẹ ... anh."
Sở Đại nhấc bổng cậu bé từ lòng mình đặt lên đùi vợ, cười nói: "Giỏi lắm nhóc con, còn dám đổi thân phận với anh trai nữa à."
Hai nhóc con nhờ diện mạo giống nhau mà lừa được Cố Thanh Liệt không ít lần nên giờ Cố Khanh Khanh ít khi cho chúng mặc đồ giống nhau.
"Em đã thấy ảnh hồi nhỏ của anh rồi." Cố Khanh Khanh nhét bàn chân nhỏ của con trai vào ống quần, rồi mặc nốt chiếc kia.
"Hả?" Người đàn ông ôm con trai, nghiêng đầu nhìn cô, mỉm cười hỏi: "Có đẹp không?"
"Hừm, tạm ổn, so với anh cả em người tám lạng kẻ nửa cân."
Người đàn ông chỉ cười nhẹ: "Tìm thấy album ở đâu vậy? Trong thư phòng? Anh nhớ hồi nhỏ anh nhét trên giá sách tầng trên, sau này mất tiêu."
"Trong phòng cha." Cố Khanh Khanh nhìn anh: "Cha đưa cho em, cất trong ngăn kéo tủ đầu giường."
Nụ cười trong mắt Sở Đại nhạt đi, kéo khóe miệng: "Thật vậy sao?"
"Vâng." Cố Khanh Khanh thấy anh có vẻ không vui, nắm tay anh, dịu dàng nói: "Cuối tuần chúng ta đi chụp ảnh gia đình được không? Nhân lúc anh trai em còn ở đây, em hỏi rồi, trưa hôm đó Cẩu Thặng nghỉ trưa có thời gian."
"Đến lúc đó rửa thêm vài tấm, để Cẩu Đản mang về Binh Đoàn, gửi cho chú Quan và chú Dư mỗi người một tấm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-442.html.]
"Đều nghe theo em." Anh không có ý kiến gì.
Rất nhanh đã đến thứ bảy.
Cố Khanh Khanh chọn một bộ quần áo màu hồng cánh sen mặc vào, mảnh vải này là nhờ thuyền trưởng mang đến khi ở đảo, cô nhờ mẹ Tiểu Hoan làm một bộ quần áo dài tay, trông rất tươi mát.
Lúc đó thuyền trưởng nói, chất liệu này là do người thân làm ở nhà máy quốc doanh của ông giữ lại, vợ ông chê màu sắc sáng quá không hợp tuổi nên ông mới bán ra.
Cố Khanh Khanh vừa mắt, dùng phiếu vải và mấy đồng tiền mua về.
Mảnh vải rất lớn, làm một bộ quần áo vẫn còn thừa, chắc đủ làm thêm hai bộ quần áo nữa, Cố Khanh Khanh định để dành cho chị dâu tương lai.
Giờ cũng chưa biết dáng người thế nào, cứ để trong tủ, đợi Cẩu Thặng và Cẩu Đản cưới rồi dẫn hai chị dâu đi thợ may đo.
Còn vợ của A Tuy ... thôi, còn lâu lắm.
"A Tuy." Cố Khanh Khanh chỉnh lại cổ áo, hỏi cậu bé ngồi trên sofa: "Bộ này được không?"
Thẩm Tuy nhìn kỹ một lúc, gật đầu: "Đẹp."
"Vậy được, Đoàn Đoàn, Niên Niên để chị trông, lát nữa anh rể họ về, chúng ta phải đi chụp ảnh. Em gọi anh hai thay bộ quần áo sáng sủa hơn đi."
Vân Mộng Hạ Vũ
Thẩm Tuy đang mặc bộ quần áo đen làm từ những ngày đầu ở đảo, vật tư thuyền nửa tháng mới cập bến một lần, không kịp mua vải nên cô phải nhờ mẹ Tiểu Hoan may tạm vài bộ từ vải cũ.
Sau đó Cố Khanh Khanh thấy màu đen u ám quá, cậu bé mặc không tươi tắn, vải đen còn lại đều làm quần áo cho Sở Đại hết, Thẩm Tuy mặc màu xanh tươi sáng hơn.
"Vâng." Thẩm Tuy đứng dậy, không quên lấy cây kẹo mà Đoàn Đoàn đang ăn dở, gói lại sợ cháu táy máy ăn bị nghẹn.
Hai nhóc con đã thay xong quần áo, đồ mới của chúng không ít, đều do Trương Thúy Phân và Thời Như Sương tự làm, có thể mặc đến hai tuổi.
Hôm nay chúng mặc một bộ áo len xanh liền, giày là giày vải, đội thêm mũ len đỏ.
Lần này thật khó phân biệt ai với ai.
Hai nhóc con ngày càng hiếu động, chạy khắp phòng khách tầng hai, chiếc khóa trường mệnh trên người rung leng keng, tiếng càng to chúng càng cười vui vẻ.
"Nghịch quá rồi." Cố Khanh Khanh lắc đầu.
Cố Thanh Liệt thay đồ xong đi xuống, xách một nhóc con định lén mẹ xuống tầng, nâng giữa không trung: "Đi đâu đây?"
Nhóc con mắt to như nho đen, giọng ngọt ngào gọi: "Tìm cậu ~"
"Giờ tìm được rồi, ngoan ngoãn đừng chạy lung tung." Cố Thanh Liệt rất khỏe, trực tiếp bế nhóc con vào lòng, để nhóc con nằm trên vai anh.