Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 441

Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:42:03
Lượt xem: 3

Sở Đại buồn cười: "Sao lại yếu đuối thế chứ."

"Đúng vậy, chúng tôi vì con nhóc này mà không ít lần đánh nhau. Cái đồ vô tâm này, giờ lại không nhớ anh em gì nữa, cứ hay chọc ghẹo anh nó." Cố Thanh Liệt lườm em gái một cái.

Cố Khanh Khanh áy náy: "Vậy từ giờ em sẽ đối xử tốt với anh hơn nhé?"

Tiêu Tiêu đầy vẻ ngạc nhiên nhìn Cố Xán Dương đang cúi đầu đút cơm cho cháu trai nhỏ, ghé sát bên cạnh Cố Khanh Khanh hỏi: "Hồi nhỏ anh trai chị hay đánh nhau à?"

Thật khó mà tưởng tượng được.

Cố Xán Dương cũng có thể nổi giận, cảm xúc có thể d.a.o động sao?

Cô chỉ từng thấy một lần duy nhất, đó là khi anh mặt không biểu tình, đá Sở Đại một cú thật mạnh.

"Thường xuyên." Cố Khanh Khanh hồi tưởng: "Nhưng chỉ có anh hai là bị mắng."

Tiêu Tiêu cười thành tiếng.

Chẳng phải giống y chang Chử Chiêu, ba người gây chuyện, chỉ có anh ấy là bị gánh tội.

Sau bữa ăn, mọi người không vội dọn dẹp bàn ăn, Sở Uyên và ông Tần lặng lẽ uống rượu, trò chuyện về quá khứ, những người đàn ông trẻ tuổi thì bàn luận về tương lai, Thẩm Tuy cũng yên lặng lắng nghe, cố gắng thu thập thông tin hữu ích và xác nhận lại hướng đi của mình.

Cố Khanh Khanh nghe Tiêu Tiêu nói về những câu chuyện phiếm trong đại viện, tất cả đều do em ấy hóng hớt từ mẹ mình, chủ yếu là những chuyện vặt vãnh trong gia đình. Khu đại viện này toàn là cán bộ cấp cao của quân khu nên luôn có những người muốn đi cửa sau.

Có một số bà thím thấy họ hàng nhà chồng vào được thì cam tâm, muốn chèn họ hàng nhà mình vào.

Nghe nói rằng lý do thường xuyên cãi vã giữa các cặp vợ chồng trong khu đại viện là vì điều này.

Cố Khanh Khanh chống cằm nghe em ấy sống động kể chuyện, nghĩ đến điều gì đó, cô liền thốt lên: "Ối, đợi chút."

"Chuyện gì vậy?" Tiêu Tiêu cầm một ly nước uống để ấm họng.

"Không phải có mua hoa quả sao, để chị đi rửa, nho không để lâu được, dễ hỏng." Cố Khanh Khanh chạy lẹ vào bếp.

Cô rửa sạch từng quả nho cho vào chén, rồi cắt xoài thành từng miếng, cắm xiên tre lên trên, cả dứa nữa không thể quên được.

Ở Nam Dương ưu điểm ở chỗ này, trái cây, hải sản nhiều và rẻ, trái cây có loại do đội sản xuất trồng, có loại là tự nhiên, còn hải sản thì chính quyền cho phép ngư dân đánh bắt rồi bán thông qua đội sản xuất tại chợ.

Hoa quả bày ra bàn, mọi người không có phản ứng gì, Cố Thanh Liệt ở biên cương ăn nhiều nhất là dưa hấu ruột đỏ vỏ xanh, những loại trái cây này anh không biết.

Thấy mọi người không hứng thú, anh dứt khoát ôm chén ăn.

Đoàn Đoàn trước đó đã từ lòng ông nội chạy xuống, tự chạy đi mở tivi, thấy có đồ ăn lại chạy lạch bạch qua đây, cười tươi như hoa với cậu mình -

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-441.html.]

"Cậu cậu ~"

Cố Thanh Liệt cười khẩy: "Tui không phải cậu của mấy người, tui là kẻ lừa đảo."

Đoàn Đoàn bám lấy cánh tay anh, kiễng chân cố nhìn xem trong chén có gì mà do Cố Thanh Liệt to bự, cho dù ngồi cùng cũng cao hơn nhóc con rất nhiều.

Chẳng thấy gì cả.

Đoàn Đoàn gấp đến độ không chịu nổi, cứ đung đưa cánh tay cậu: "Cậu cậu ~ hu hu~"

Cố Thanh Liệt buồn cười, cũng sợ chọc nhóc con khóc, anh liền hơi cúi người đưa cái chén cho cháu trai xem: "Nói cho cậu nghe xem đây là gì?"

"Trái cây!" Đoàn Đoàn đưa tay lấy một quả nho, thấy cậu cúi đầu, cậu bé kiễng chân lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình áp vào khuôn mặt rám nắng của cậu: "Cậu ăn đi~"

Nói rồi còn nhét quả nho vào miệng Cố Thanh Liệt.

Cố Thanh Liệt bị hành động ngây ngô chọc cười, ôm nhóc con lên, để nhóc con ngồi trên cổ mình: "Còn muốn ăn gì nữa?"

Anh lại lấy xiên tre xiên một miếng xoài.

"Chiều nay thằng bé đã ăn nhiều rồi, đừng cho nó ăn nữa." Cố Khanh Khanh nhắc nhở.

"Anh biết mà, chỉ cho nó ngửi mùi thôi." Nói thế, anh vẫn đưa miếng xoài lên miệng thằng bé, thằng bé thè lưỡi ra l.i.ế.m một chút, rồi chép miệng, trốn trong lòng cậu lén lút thưởng thức lại mùi vị trái cây.

Cố Khanh Khanh thấy vậy cười khổ, cô nhớ hồi nhỏ mình cũng được các anh chiều chuộng như vậy.

Khi khoảng mười tuổi, cuộc sống khá hơn một chút, đôi khi ăn thứ gì đó quá nhiều mẹ sẽ trách mắng. Lúc đó các anh sẽ lén lút cho cô ăn, ăn đến mức căng bụng, rồi lại phải đến chỗ bác sĩ Hách Nhất Trân để xin thuốc tiêu hóa, sau đó cầm tờ giấy đến chỗ ông chú kế toán để tính tiền.

Trời tối, Tiêu Tiêu giúp dọn dẹp xong bàn ăn rồi chuẩn bị về, Cố Xán Dương ngày mai có nhiệm vụ, giao cậu bé lại cho Sở Đại, chuẩn bị ra về.

Niên Niên nắm chặt ngón tay cậu, nhìn cậu đầy mong đợi.

Sở Đại nhấc con trai lên: "Con thực sự muốn về ngủ với cậu à, mai cậu có nhiệm vụ bay, không thể chăm con được, khi nào con lớn hơn một chút thì đến ở với cậu nha, ngày nào cũng được ăn cơm ở nhà ăn không quân, được không?"

Cậu bé đang ở trong lòng cha, quay đầu nhìn cậu như thể đang đợi câu trả lời của cậu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Xán Dương gật đầu: "Tiền trợ cấp của cậu, con có thể đến ăn bất cứ lúc nào."

Cậu bé lúc này mới chịu thôi.

Cố Xán Dương và Tiêu Tiêu cùng nhau về, nhìn bóng dáng cô gái nhảy nhót, và người đàn ông bên cạnh không chút d.a.o động, Cố Khanh Khanh lắc đầu cười.

Đoàn Đoàn ăn no đi tìm em trai chơi, hai đứa nhỏ đang chờ cha mở tivi cho xem.

Cố Thanh Liệt thấy hai vị trưởng bối uống rượu xong nên cùng cô em gái dọn dẹp bàn ăn.

Loading...