Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 440

Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:42:01
Lượt xem: 6

"Ông bỏ được à." Thấy con dâu do dự không dám lấy, Sở Uyên gật đầu nói: "Đây là tấm lòng của ông ấy, con nhận đi, người trong nhà cả, không sao đâu."

Chuyện của Tần Chu ông cũng biết, khi còn thiếu niên giữa lúc chiến tranh loạn lạc, ông ấy yêu một cô gái và muốn đưa bảo vật gia truyền của mẹ mình cho cô gái ấy để cưới cô ấy làm vợ. Đáng tiếc là trong thời đại ấy, rất ít tình yêu có thể kết thúc trọn vẹn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tần Chu cười gật đầu: "Tôi không có con cái, bây giờ các con gọi tôi một tiếng cha nuôi, sau này các con chính là con của cha, cha cũng coi như là chiếm được lợi."

Sở Đại thở dài.

Hai ông lão này thật sự vì hai đứa nhỏ, anh không biết phải nói thế nào.

Tần Chu không giống Sở Uyên, ông đã đào tạo ra nhiều học trò và họ đều giữ những chức vụ quan trọng trong hệ thống chính trị đất nước hoặc trong quân đội.

Hiện giờ, anh chỉ đành hy vọng hai đứa nhỏ lớn lên cố gắng tranh đua một xíu, không phụ lòng mong mỏi của các vị trưởng bối, làm được việc giúp ích cho đất nước. Dù là theo con đường chính trị hay bất kỳ con đường nào khác, cũng không được quên đi sự kiêu hãnh trong xương cốt của người nhà họ Sở.

Nhưng hiện tại, với tư cách là một người cha, anh chỉ mong hai con trai của mình trưởng thành an toàn và khỏe mạnh. Dù sau này, chúng không muốn đi theo con đường mà các bậc trưởng bối đã hoạch định, anh cũng sẽ không ép buộc, có thể làm khoa học hay nghiên cứu quân sự, hoặc thậm chí nói muốn quay về cùng ông ngoại làm ruộng, đó cũng là lựa chọn của chúng.

Anh luôn tôn trọng sự lựa chọn của chúng và sẵn sàng làm ngọn hải đăng chỉ đường khi chúng gặp khó khăn. Anh nghĩ, hai vị trưởng bối chắc cũng nghĩ như vậy.

"Cha nuôi." Anh thay đổi cách gọi, nhận lấy chiếc vòng ngọc từ tay Tần Chu, nhẹ nhàng đeo vào cổ tay mảnh mai của vợ mình.

Cảm giác mát lạnh mềm mại chạm vào da, nhìn chiếc vòng ngọc bích lấp lánh trên cổ tay, cô sững sờ nhìn chồng.

Sở Đại hỏi: "Có thích không? Nếu thích, anh mua cho em một cái."

"Không phải." Cố Khanh Khanh dở khóc dở cười: "Em chỉ thấy nó quá quý giá." Dù chưa từng tiếp xúc với vòng ngọc, chỉ cần nhìn qua cũng biết đây là thứ quý giá, hơn nữa, đây là chiếc vòng mà cha nuôi đã mang bên mình suốt nhiều năm, đối với ông hẳn là có ý nghĩa đặc biệt.

"Cầm lấy đi, cha giữ vô dụng, để lại cho các con cũng không khác gì." Ông Tần cười nói.

Đã đeo lên tay rồi, Cố Khanh Khanh cũng không tiện tháo ra, cô chỉ nghĩ khi về phòng sẽ nhanh chóng cất đi, không thì lúc nấu ăn sẽ làm hỏng mất.

"Cảm ơn cha nuôi."

Tần Chu cười lắc đầu, cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng trước nay chưa từng có.

Sở Uyên hiểu ông bạn, đứng lên đi vào bếp lấy một chai rượu Trúc Diệp Thanh, hai ông bạn già nâng ly uống cạn.

Không lâu sau, Tiêu Tiêu trở về, kéo ghế ngồi xuống, nói với Cố Khanh Khanh: "Cha em bị mẹ em cào." Trong ánh mắt không giấu nổi sự hân hoan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-440.html.]

Cố Khanh Khanh: "..." Chợt nhớ lại lời em ấy từng nói, mẹ em ấy rất hung dữ, và mẹ của Tiết Tư còn hung dữ hơn mẹ của em ấy.

Đột nhiên không dám tưởng tượng hai vị thím này hung dữ đến mức nào.

Cậu bé đang ngủ trên sofa cũng tỉnh dậy, tự kéo chăn ra, đẩy chiếc ghế chắn bên cạnh, dụi mắt rồi đi thẳng đến bàn ăn. Chuẩn xác tìm đến Cố Xán Dương, dùng tay chân bò lên người anh.

Cố Xán Dương bế cậu lên ngồi trên đùi mình, quay mặt về phía bàn ăn, cúi đầu hỏi cháu: "Đói rồi à, muốn ăn gì?"

"Nước, nước." Cậu bé dựa vào người cậu mình, ngáp một cái.

Sở Đại giữ tay Cố Khanh Khanh, đứng dậy nói: "Em ăn cơm đi, để anh đi lấy."

Anh đổ ít nước ấm vào bình sữa, đưa cho con trai út, rồi nói: "Hay tối nay con về ngủ với cậu con đi, ký túc xá quân khu không kém đâu, cậu con cấp bậc cao chỗ ở tốt lắm. Ở một mình nên con có khóc lóc thế nào cũng không sao."

Cậu bé ngậm núm v.ú bình sữa, lắc lư chân uống gần hết nửa bình nước rồi mới thoả mãn bỏ bình ra, vừa khéo rơi vào lòng bàn tay của cậu.

Cố Xán Dương hỏi: "Có muốn về chỗ cậu không?"

Cậu bé quay lại cọ cọ đầu vào cổ cậu, giọng trẻ con đáng yêu kinh khủng: "Muốn, cậu, cậu ~"

Sở Đại vỗ vào m.ô.n.g cậu bé, ngồi xuống bên cạnh Cố Xán Dương: "Được rồi, tối nay con theo cậu ngủ, lát cậu về mang theo con cùng sữa bột và tã."

Niên Niên gật đầu: "Cậu, cậu ~"

Cố Thanh Liệt hỏi cô bé trong lòng ông Sở: "Còn bảo bối của chúng ta thì sao, có muốn ngủ với cậu hai không? Giường của cậu to lắm, không cần chen chúc với cha mẹ cháu, cậu còn có thể lén cho cháu ăn kẹo, muốn uống nước đường cũng được."

Đoàn đoàn chớp mắt, đáp lại bằng giọng trẻ con: "Lừa Đoàn Đoàn!"

Mọi người bật cười, Cố Khanh Khanh chậm rãi ăn cơm, nói với Tiêu Tiêu: "Mấy ngày nay anh ấy đã lừa thằng bé không ít lần, nhóc con nhớ dai lắm."

Tiêu Tiêu cảm thấy thú vị: "Em cứ tưởng trẻ con không nhớ gì, sau này em phải cẩn thận hơn, không chọc ghẹo bọn nhóc nữa."

Cố Khanh Khanh thắc mắc: "Tại sao chị lại không nhớ chuyện lúc nhỏ của mình nhỉ?"

"Chỉ cần anh nhớ là được rồi." Cố Thanh Liệt uống một chén canh cá, vị chua chua rất kích thích vị giác, anh nói: "Ở bên ngoài bị ai đó đụng phải cũng ngồi bệt xuống đất khóc một hồi, khóc xong thấy chưa đủ, lại về nhà khóc một lượt trước mặt các anh."

Cố gia chỉ có một cô con gái, không chỉ các anh em họ, ngay cả anh em bên nhà ông Cố Thiết Chùy và Cố Thiết Thạch khi thấy con nhóc nước mắt lưng tròng cũng đều tức đến nổ tung.

Loading...