Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 438
Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:41:57
Lượt xem: 5
"Dù Bạch Dung đồng ý, Chử Chiêu cũng không đồng ý đâu, Tiêu Tiêu cười nhạt: "So với Bạch Dung kiểu nũng nịu, Chử Chiêu và anh Sở có khẩu vị giống nhau, thích kiểu như chị hơn."
Nghe Tiêu Tiêu nói vậy, Cố Khanh Khanh dừng bước, quay lại nhìn em ấy, nhìn chằm chằm vào mặt em ấy, rơi vào trầm tư.
"Sao lại nhìn em như thế?" Tiêu Tiêu chùi mặt: "Có dính nước cà chua à?"
"Không phải, em nói Chử Chiêu thích kiểu người giống chị, vậy sao anh ấy nhiều năm qua không tìm đối tượng, có phải là vì ... vì anh ấy thích em chứ?"
Tiêu Tiêu: "?" Suýt chút nữa cô ấy đánh rơi con cá xuống đất, theo bản năng phản bác: "Làm sao có thể, với tính cách của anh ấy, nếu thích em thì đã theo đuổi từ lâu rồi, hơn nữa tính cách của hai chúng ta không giống nhau, chị đảm đang biết chăm lo cho gia đình, còn em thì không."
Cô thích ở trong quân đội, ngay cả sau khi kết hôn, cô cũng sẽ ở lại trong quân đội, nếu có con thì mẹ cô sẽ giúp chăm sóc, không cần cô lo lắng quá nhiều.
"Em sẵn sàng dành cả cuộc đời để cống hiến cho Tổ quốc." Cô dứt khoát quay đầu: "Đi thôi, về quân khu."
Cố Khanh Khanh cười khúc khích.
Tính cách của Tiêu Tiêu thực sự rất hợp với Cẩu Thặng, băng cứng cần lửa lớn làm tan chảy.
Sau khi quay lại quân khu, Tiêu Tiêu lấy từ trong bếp ra một tấm thớt lớn và cái chậu, chuẩn bị xử lý cá.
Cố Thanh Liệt ngủ trưa xong, cầm một cái ghế nhỏ, ngồi xuống cạnh cái chậu lớn, nói: "Khanh Khanh, lấy cho anh một con d.a.o nữa."
Cố Khanh Khanh vội vàng vào bếp lấy hai con dao, một cho anh và một cho Tiêu Tiêu. Cả hai người cùng cạo vảy cá một cách thành thạo và điệu nghệ.
Hai đứa nhỏ sau khi quấy phá cậu út của mình thì nhất quyết đòi xuống lầu tìm mẹ, cuối cùng bị Cố Xán Dương bế hết lên lầu.
Thẩm Tuy ít khi có cơ hội ở riêng với người anh cả này, cậu đang xem trước nội dung bài học ngày mai. Cố Xán Dương bế một đứa, còn đứa kia đang bò dưới chân anh, anh quan sát những phần đánh dấu gọn gàng trên cuốn sách.
Thi thoảng còn nghe anh ấy sửa lại cho cho đúng khiến Thẩm Tuy thụ sủng nhược kinh.
Sau đó, khi gặp điều gì không hiểu, cậu trực tiếp hỏi. Cố Xán Dương tuy ít nói cơ mà cậu hỏi gì đáp nấy.
Hai đứa nhỏ cứ leo lên người anh mà nghịch, anh vẫn kiên nhẫn.
Thẩm Tuy nhận ra anh cả lạnh lùng mà đối với gia đình lại rất tốt.
Không hiểu sao cùng một nhà mà anh hai và chị gái lại nói nhiều đến vậy.
Khi Tiêu Tiêu và Cố Khanh Khanh xử lý xong cá, Cố Khanh Khanh đem đi rửa sạch và ướp trong bếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-438.html.]
"Ruột cá bẩn quá, để đó lát nữa anh rửa cho." Cố Thanh Liệt gân cổ kêu lên.
"Em biết rồi mà." Cố Khanh Khanh đáp lại.
Rằm tháng giêng ngày mười sáu, vào khoảng năm rưỡi chiều, mặt trăng bắt đầu hiện ra hình dáng tròn trịa. Tiêu Tiêu đau lưng quá vươn người đứng đứng dậy một lát rồi dọn dẹp sân sạch sẽ.
Cố Xán Dương bế Niên Niên đứng ở cửa phòng khách, nhìn cô gái cầm cái chổi múa may mạnh mẽ oai phong, Đoàn Đoàn chạy vào sân, theo sau cô gái, vỗ tay cười ha hả.
Niên Niên không muốn nghịch cùng anh trai, vì chưa ngủ trưa nên cậu bé tựa đầu lên vai cậu, ngáp liên tục, thi thoảng lại đưa tay lên dụi mắt.
Cố Thanh Liệt đang rửa ruột cá trong bếp, Cố Khanh Khanh ướp cá xong, nói: "Đến lúc anh đi Binh Đoàn cá mới phơi không được bao nhiêu ngày, cá chưa khô hết, anh giao cá khô cho thím Dư phơi tiếp, muốn ăn thì qua đó lấy."
"Được, thật ra cũng không cần làm quá nhiều, sa mạc lại phát hiện ra một cái hồ mới, lão Dư lái xe tải chở cả tấn cá giống thả vào đó rồi." Cố Thanh Liệt nói.
"Em luôn nghĩ muốn mang cho anh cái gì đó." Cố Khanh Khanh giơ tay nhìn đồng hồ, gần đến giờ nấu cơm rồi, cô cầm một con cá đã được xử lý, bắt đầu cắt cá phi lê: "Hai ngày nữa là thứ bảy, A Tuy được nghỉ học, chúng ta đi đến tiệm chụp ảnh chụp vài tấm ảnh nhé."
"Đến lúc đó anh mang theo hai tấm, đưa cho thím Dư một tấm, em sẽ viết cho thím ấy một lá thư."
Bây giờ là năm 1975, 16 tháng Giêng, thứ Tư, dương lịch là ngày 26 tháng Hai.
"Được, mấy việc này để em lo là được." Cố Thanh Liệt m.ổ b.ụ.n.g ruột cá, rửa sạch: "Lần này lão Dư còn bảo anh mang chút khoai lang khô cho em, anh nói loại mà cắn một miếng có thể làm gãy nửa cái răng ấy á hả, bảo hắn phơi ít thôi, anh lười mang về."
Cố Khanh Khanh nhấc nhấc chân đá đá anh: "Chú Dư có ý tốt, lần sau nói chuyện phải chú ý đấy."
"Khoai lang khô đó cắn không được thiệt mà, ông ấy làm vài bao tải lớn, chẳng ai muốn ăn cả." Cố Thanh Liệt cằn nhằn: "Vẫn là bí đỏ mà bà ngoại phơi là mềm thơm nhất, nếu còn thì cho anh chút đi, anh mang đến Binh Đoàn cho lão Dư nếm thử."
"Được, còn muốn mang gì nữa không? Anh nghĩ xem cần gì, lập danh sách cho em, khi nào ra ngoài em mua đủ cho anh."
"Không có gì nữa, tiền của em để mà dùng, lần này anh đến vội quá, không mua được gì cho Đoàn Đoàn và Niên Niên, lần sau sẽ bù."
"Sở Đại nói hai tháng nữa anh sẽ điều qua đây, có thật không?" Cố Khanh Khanh bắt đầu thái dưa chua và gừng sợi.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Có lẽ vậy." Không có gì ngoài ý muốn thì sẽ như thế.
"Em và Đoàn Đoàn, Niên Niên và anh cả ở quân khu chờ anh." Cố Khanh Khanh giấu đi cảm xúc trong mắt: "Đừng để em đợi quá lâu."
"…Ừ, anh biết rồi."
Sáu giờ, Sở Uyên về trước, ông Tần ở nhà suốt, thư phòng đầy sách làm ông không thể buông tay, còn có mấy quyển bút ký của Sở Uyên, ông đọc say mê.
Sở Đại theo sau, thời tiết ngày càng nóng, anh nới lỏng cúc áo quân phục, giờ hải quân đã thay quân phục mới, không còn kiểu áo Trung Sơn màu xám mà là quân phục trắng.