Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 436

Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:41:53
Lượt xem: 4

Ông nhíu mày nhìn con dâu.

“Cha ơi.” Sau một lúc suy nghĩ, cô nói: “Cha là chủ gia đình, cuốn album này vẫn nên do cha giữ.”

Sở Uyên nhìn con dâu một lúc lâu, trong mắt hiện lên vẻ nhẹ nhõm, gật đầu.

Ông nâng niu album như một báu vật.

Cố Khanh Khanh có chút đau lòng, có lẽ hai bức ảnh đầu tiên là kỷ vật duy nhất của cha, tấm ảnh đã ố vàng, mép giấy hơi quăn lên, rõ ràng là được lật xem nhiều lần, nhưng cũng được chăm sóc rất cẩn thận.

Cô cố kìm nén cảm giác cay cay nơi khóe mắt, nói: “Cha ơi, vài hôm nữa cả nhà mình đi chụp ảnh gia đình nhé.”

“Được.” Tay của Sở Uyên đặt lên bìa cứng của album, trong lòng đầy cảm xúc.

Nếu như người con ở, hiện giờ con cháu đầy đàn.

Cố Khanh Khanh chào tạm biệt cha và ông Tần rồi dẫn Tiêu Tiêu ra khỏi thư phòng.

Cô lấy từ tủ trong phòng khách hai hộp trái cây, đưa một hộp cho Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu mở nắp ra, vô cùng tự nhiên đưa lại cho cô, Cố Khanh Khanh nhận lấy, rồi đưa hộp còn lại cho Tiêu Tiêu.

Hai người đi vào bếp lấy thìa, một người tựa vào bếp, người kia tựa vào cánh cửa, không ai nói gì.

Cuối cùng, Tiêu Tiêu là người mở lời trước: “Trước đây em cứ nghĩ chú Sở đối với A Đại quá nhẫn tâm, thái độ như thể đối xử với kẻ thù vậy.” Bây giờ thì hoàn toàn không phải thế, chú Sở vẫn luôn kìm nén những cảm xúc phức tạp trong lòng.

Cố Khanh Khanh xúc một miếng đào vàng, đưa lên miệng, gật đầu: “Cha rất yêu anh ấy.”

"Chú Sở và Sở Đại có tính cách rất giống nhau. Theo lý mà nói, người lớn thường thích những đứa trẻ có tính cách giống mình, nhưng hành động của chú Sở với anh Sở lại có chút trái ngược." Tiêu Tiêu ăn hộp quýt chua chua ngọt ngọt, nói: "Trước hôm nay, em thật sự không nhận ra cha của anh Sở lại yêu thương anh ấy nhiều đến vậy."

Cố Khanh Khanh suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Em nghĩ có phải vì cha không muốn anh ấy giống mình, mà mong anh ấy giống mẹ hơn không?"

"Em không biết, chú Sở nghĩ thế nào em đoán không ra." Tiêu Tiêu ăn xong hỏi cô: "Cái hộp này chị có giữ lại làm gì không? Không cần em đem ném ra ngoài."

"Giữ lại rửa sạch để ngâm chút dưa chua và ớt cũng được."

"Được thôi."

Trong nhà có táo xanh và cà chua bi, Cố Khanh Khanh rửa hai phần. Cố Thanh Liệt và Cố Xán Dương đang xem TV, cô mang một phần qua: "Anh ơi, hai người không nghỉ trưa một chút sao?"

"Chờ lát nữa rồi nói." Cố Thanh Liệt trực tiếp lấy một quả cà chua bi cho vào miệng, vị chua làm anh tỉnh táo hẳn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-436.html.]

Cố Khanh Khanh cũng không nói gì, cùng Tiêu Tiêu đi lên lầu.

Tầng ba, hai đứa nhỏ đang từ giường leo xuống sàn nhà, Thẩm Tuy ngày nào cũng lau sàn gỗ sạch bóng nên cứ để chúng chơi tự nhiên.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cái chén đựng trái cây được đặt trên bàn, Cố Khanh Khanh kéo một cái ghế để Tiêu Tiêu ngồi, còn mình đứng sau lưng Thẩm Tuy: "Hôm nay có chào hỏi bạn học không?"

Thẩm Tuy lắc đầu: "Em chỉ mải xem sách mới thôi."

Tiêu Tiêu cười, nhón chân lấy một quả táo xanh từ chén, ngẩng đầu nói với Cố Khanh Khanh: "Nhà chị có thêm một người thích học nữa nhỉ."

Cố Khanh Khanh nhìn cậu bé đang luyện chữ, cười hỏi: "Anh Sở trước đây không thích học à?"

"Anh ấy thì nghịch ngợm mới đúng mà lần nào thi điểm cũng cao. Em không học cùng lớp với anh ấy, cơ mà nhóm anh ấy nghịch kinh khủng. Nói đến đây, Tiêu Tiêu cười bí ẩn: "Nói chị nghe anh ấy có một điểm yếu, đó là sợ chó. Hồi nhỏ từng bị chó đuổi cắn, nên để lại ám ảnh."

Cố Khanh Khanh nhớ đến lúc anh ấy mới đến nhà mình, cả bé Gạo nhỏ xíu còn sợ, khi nó quẫy đuôi đi ngang qua, anh ấy cứng đơ không dám nhúc nhích.

Cô bật cười: "Trong khu này có thể nuôi chó không?"

"Chị muốn nuôi à? Được mà, không vấn đề gì, gà vịt heo chó chỉ cần chị muốn nuôi, không có gì là không được." Tiêu Tiêu mở vòi nước, rửa sạch cái lọ thủy tinh: "Cơ mà anh Sở chắc sẽ nhảy dựng lên đấy."

"Thôi bỏ đi, hai đứa nhỏ thôi còn chưa nuôi dạy xong. Đúng rồi, anh hai chị vẫn đang xem TV à, em nhờ anh ấy mang cái túi lưới kia ra chợ đến gian hàng ở cuối chợ sát tường, rồi mua thêm chút tía tô về."

Tối nay nấu canh cá mà không có tía tô thì không được.

Vốn định làm món cá nấu cay mà suy xét Thẩm Tuy và Tiêu Tiêu đều không ăn cay được, thôi thì nấu món thanh đạm, hai đứa nhỏ cũng có thể ăn cùng, không cần nấu riêng.

Tiêu Tiêu úp ngược cái lọ thủy tinh, vẩy nước trên tay: "Thôi em đi cho, tiện thể xem còn cá không, mua thêm chút nữa. Chị tính để anh chị mang đi Binh Đoàn Xây Dựng mà?"

"Cũng đúng." Cố Khanh Khanh nghĩ một chút, rồi nói: "Vậy hai chúng ta cùng đi đi, chị xem có tôm không. Không phải mọi người đều thích ăn tôm sao, tối nấu một ít, phần còn lại thì phơi khô."

"Được." Hai người làm việc nhanh gọn, dứt khoát. Cố Khanh Khanh mang theo giỏ xách, đi cùng Tiêu Tiêu ra ngoài, cô gái tóc ngắn cầm theo cây tre dựng ở góc tường, treo hai cái lưới rồi đi theo.

Trong nhà cũng đã phơi khá nhiều cá, không cần mua quá nhiều nữa, xử lý cũng phiền, chỉ cần mua bốn, năm con để dễ mang về.

Hai người rời khỏi cổng quân khu, đi đến chợ.

Vẫn là quầy cá đó, người bán thấy họ đến, vẫy tay: "Đây, đồng chí."

Cố Khanh Khanh buồn cười: "Yên tâm đi, tôi nhớ quầy của anh rồi, sẽ không lấy mất túi lưới của anh đâu."

"Đâu có, đồng chí ở quân khu tôi tin tưởng lắm, kể cả hôm nay không có thời gian đến, lần sau đến trả cũng được.”

Loading...