Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 433

Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:40:26
Lượt xem: 5

Cố Thanh Liệt bế Niên Niên từ bên ngoài về, hít hít mũi: "Thơm quá."

Niên Niên cũng bắt chước hít hít mũi, vỗ vỗ hai tay cái nhỏ: "Cơm cơm! Cơm cơm~"

Nhóc con đá chân nhỏ, muốn xuống từ vòng tay của cậu.

Đã rút kinh nghiệm từ hôm qua, Cố Thanh Liệt không dám trêu chọc cháu, vội cúi xuống đặt cháu xuống đất rồi vào bếp rửa tay.

Cố Khanh Khanh mở nắp nồi: "Anh, giúp em mang con cua này ra ngoài với."

"Có cái đĩa nào to đựng được không?" Cố Thanh Liệt xuýt xoa: "Một cái chân thôi cũng đủ no rồi."

"Cái đĩa to em hay đựng đồ ăn vặt ấy, anh xem có được không?" Cô hỏi.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Lấy tới thử xem." Cố Thanh Liệt xắn tay áo lên, dùng hai đôi đũa cầm từ bên dưới, nâng con cua lên, Cố Khanh Khanh kịp thời đưa đĩa ra đỡ.

Hai anh em phối hợp vô cùng ăn ý.

Cố Thanh Liệt tặc lưỡi: "Thật ra anh thấy hai anh em mình giống sinh đôi hơn."

Cố Khanh Khanh cười khẩy: "Không đâu, em giống anh cả hơn."

“Vậy anh cũng giống anh cả.”

Cố Khanh Khanh không thèm để ý đến anh hai, bưng cái dĩa to đi ra ngoài, chân cua hoàng đế vẫn thò ra khỏi đĩa, không đựng hết được.

Cố Thanh Liệt bưng chén trứng hấp trong nồi lên bếp, sau đó dựng cái nồi lên trên cạnh tường.

Hai đứa trẻ thích ăn đậm đà, Cố Thanh Liệt lấy chai nước tương, dùng thìa thêm một ít vào hai cái chén.

Chỉ cần ngửi mùi là biết ngay đó là loại nước tương được làm từ đậu nành của nhà bà ngoại rồi, mùi thơm đậu đặc biệt lắm.

Đặt chai nước tương về chỗ cũ, anh bưng hai chén trứng hấp ra ngoài.

Đoàn Đoàn ngồi trên đùi cậu cả, tay nhỏ bám vào mép bàn, chân nhỏ đá đá, ngửi thấy mùi thơm, không rời mắt khỏi cậu hai.

Cố Thanh Liệt buồn cười: "Nhìn cái dáng vẻ thèm thuồng ham ăn này, y như mẹ cháu hồi nhỏ vậy." Anh đưa một chén cho Cố Xán Dương, để anh cả đút cho Đoàn Đoàn.

Sau đó anh cũng ngồi xuống, hơi nghiêng người, dùng muỗng đút cho Niên Niên đang ngồi trên ghế bên cạnh.

Cố Khanh Khanh ngồi cạnh Tiêu Tiêu, nói: "Em thử xem món đậu que xào cà tím chị nấu thế nào, chị chỉ thêm một tí xíu muối thôi sợ mặn."

"Có cần khoa trương dữ vậy không?" Tiêu Tiêu gắp một cọng đậu que cho vào miệng, vừa nhai vừa nói: "Mềm lắm, đúng là vị này, chị mà cho thêm chút muối nữa là mặn rồi."

Cố Khanh Khanh thở dài, đứng dậy rót cho em ấy một cốc nước để bên cạnh: "Chị thấy xào rau với ớt mới ngon, em thử món cua xào cay xem, nếu cay quá thì uống nước nhé."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-433.html.]

Vốn là định từ chối rồi, mắt thấy người đàn ông đối diện đang bế nhóc con gắp một cái càng cua phủ đầy ớt đỏ, không biểu cảm gì mà ăn luôn, cô lập tức không do dự nữa.

"Được, em thử xem." Nói rồi, cô hơi nhổm người lên, dùng đũa gắp món cua xào cay.

Sở Uyên mỉm cười tủm tỉm: "Tiêu Tiêu à, ăn không nổi thì đừng cố, món hấp cũng ngon mà."

"Cháu đã muốn ăn, không có gì là không ăn được!" Tiêu Tiêu bị khích tướng, gắp luôn một cái càng cua nhìn có vẻ cay nhất, dùng đũa rút thịt ra khỏi vỏ nhét luôn vào miệng.

"Thế nào?" Cố Khanh Khanh nhìn em ấy.

Ông Tần cũng cười trầm ngâm chú ý về phía này.

Tiêu Tiêu sắp khóc vì cay, vẫn cố nuốt xuống, từ cổ họng cay đến dạ dày, cô cầm ly nước uống ừng ực, cảm giác dễ chịu hơn một chút.

"Người ở thành phố Diêm đều ăn cay vậy sao?" Cô dựa vào lưng ghế, cảm thấy hơi mệt mỏi, mệt cả thể xác và tâm hồn.

"Cũng không hẳn." Cố Khanh Khanh ngượng ngùng nói: "Chị quên mất hộp tương ớt này làm từ ớt hiểm nên cho hơi nhiều."

Tiêu Tiêu thở dài một hơi, uể oải nói: "Thế thì tốt rồi."

Cố Khanh Khanh nhìn về phía Cố Xán Dương đối diện, thấy ánh mắt anh ấy dừng lại ở đây một lúc, sau đó lặng lẽ di chuyển, cô khẽ cong môi cười.

Thật ra, Tiêu Tiêu có nhiều cơ hội lắm.

Sở Uyên nói chuyện với ông Tần về tình hình gần đây của các nước láng giềng. Những động thái quân sự rõ rệt của họ, ông Tần yên lặng lắng nghe, múc một chén canh trứng cà chua, từ từ ăn không nói tiếng nào.

Hai đứa trẻ ăn no rồi liền rời khỏi lòng cậu, bám lấy Thẩm Tuy đi lên lầu.

Cố Khanh Khanh dùng muối xoa đều lên cá để ướp. Sau ba bốn ngày mới phơi, tính toán thời gian, có lẽ khi Cố Thanh Liệt mang về thì cá vẫn chưa khô hẳn.

Mà cũng không sao, ban ngày ở biên cương nắng lớn, phơi thêm một chút nữa là ăn được.

Tiêu Tiêu cũng ăn xong cơm, cầm chén đi rửa ít cà chua nhỏ và táo xanh, ngồi xổm bên cạnh Cố Khanh Khanh xem ướp cá, vừa ăn vừa xuýt xoa để giảm đi vị cay trong miệng.

Tiêu Tiêu nói: "Em từ nhỏ đã không thích ăn cá mặn, nhà ông ngoại em ở gần biển, mùi cá tôm thối em ngửi nhiều quá chịu không nổi."

"Vậy chúng ta không giống nhau rồi, nhà chị ở bên kia thịt khô cá mặn đều là món ăn chỉ có các dịp lễ Tết mới có. Khi chị còn nhỏ, thịt cũng ít được ăn, chỉ đến Tết mới có một bữa, thịt cá là cái gì đó xa xỉ lắm."

Cố Khanh Khanh vừa xoa muối vừa cười nói: "Có lần trong nhà có nửa con cá mặn, chị chờ đợi suốt nửa năm cuối cùng chờ được Tết đến thì bà nội lại mang đi biếu người thân."

"Chắc chắn lúc đó chị khóc nhè đúng không." Tiêu Tiêu tiện tay kéo ghế nhỏ phía sau, ý bảo ngồi xuống đây nói chuyện.

Cố Khanh Khanh quay đầu nhìn một cái, sau đó ngồi xuống, "Đúng vậy, chị đã khóc, sau đó mỗi lần đến Tết có thịt, bà nội đều ưu tiên cho các cháu ăn trước, còn biếu người thân thì tính sau."

"Nửa con cá mặn đó sau này lại quay về nhà chị." Cố Khanh Khanh cười: "Bây giờ cuộc sống đã khá hơn trước nhiều rồi, các chú và các anh trai đều có tiền, phiếu thịt chia từ đội sản xuất vào cuối năm. Hai anh trai Kiến Quốc và anh Vệ Đông cũng vào quân đội gửi tiền về nhà, cuộc sống ngày càng tốt hơn, chị đã không còn phải thèm nửa con cá mặn đó nữa."

Loading...