Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 432
Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:40:24
Lượt xem: 3
Cố Khanh Khanh lấy từ túi lưới ra một quả táo xanh, tiện tay chà qua chà lại trên áo rồi cắn vào một cái, tiếng cắn giòn tan.
"Ngọt thật." Cô nói.
Bùi Trúc cười vui vẻ: "Đúng không? Đây là táo trồng trong sân nhà mẹ chị, cây đã nhiều năm tuổi rồi, quả tuy không to nhưng rất ngọt."
Cố Khanh Khanh gật đầu liên tục: "Anh, anh cũng thử một quả đi." Vừa nói, cô vừa đưa cho anh một quả khác.
Đứa trẻ con nhỏ xíu đang cầm quả cà chua nhỏ, tay dính đầy nước đỏ, miệng cũng bị dính khắp nơi, mắt ngước nhìn quả táo trong tay cô với ánh mắt thèm thuồng.
Cố Xán Dương không do dự gì mà ăn luôn, dưới ánh mắt không chớp của đứa cháu lớn, anh nhả hột tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh.
Nhóc con Đoàn Đoàn hầm hừ vài tiếng rồi tiếp tục nhai cà chua.
Bùi Trúc nhìn sự tương tác giữa hai anh em và cậu cháu Cố gia, trong lòng thầm nghĩ Cố đại đội trưởng bình thường thì lạnh lùng, trước mặt em gái lại rất dễ nói chuyện.
Cố Khanh Khanh nói chuyện với Bùi Trúc thêm một lúc nữa, nhìn đồng hồ và nói: "Em phải đi nấu cơm rồi, chị dâu, trưa nay chị ăn ở nhà ăn hay tự nấu?"
"Ơ? Mấy giờ rồi nhỉ? Chị cũng phải về rồi, con lớn nhà chị sắp tan học rồi, ở nhà còn hai đứa nhỏ nữa, nhà chị tự nấu cơm." Vừa nói, cô vừa đứng lên.
"Mười một rưỡi rồi." Cố Khanh Khanh mở miệng định nói gì đó mà lại ngập ngừng, nghĩ đến chuyện đưa cho Bùi Trúc một đơn thuốc mà vì Bùi Trúc chưa kể về tình trạng của chị chồng mình, cô cũng không tiện mà tự ý đưa.
Nếu không, biết giải thích sao đây? Chẳng lẽ nói rằng cô đã cố tình hỏi han về chuyện của chị chồng nhà Bùi Trúc và biết rằng chị ấy bị hàn khí tổn thương sức khỏe không thể mang thai?
Nhà họ Tiết toàn người không dễ chọc, nếu cô lộ liễu đến như vậy chắc chắn họ sẽ nghĩ rằng cô có ý đồ gì đó.
Dù sao thì hiện giờ cô và Bùi Trúc cũng hay qua lại, cứ đợi thêm một thời gian, chờ khi chị ấy chủ động nhắc đến.
Quan hệ giữa phụ nữ với nhau, khi gần gũi rồi thì mấy chuyện phiền phức trong nhà sẽ kể cho đối phương nghe hết.
Cố Khanh Khanh lấy một nắm cà chua nhỏ đưa cho Bùi Trúc và tiễn người ra cửa.
Nhìn thấy Tiêu Tiêu đang ngồi xổm trong sân cạo vảy cá, cô liền chóng lấy một cái ghế nhỏ đưa cho em ấy ngồi, miệng lẩm bẩm: "Anh hai chị cũng chẳng biết đưa Niên Niên đi đâu nữa, không thì để anh ấy đến giúp một tay."
Còn về phần Cố Xán Dương, cô không dám sai anh ấy làm việc.
"Không sao, em làm mình được mà, chị cứ đi nấu cơm đi."
"Thế thì em làm một mình nhé?" Cô thử hỏi.
Tiêu Tiêu nhấc tay lau mồ hôi trên mặt, cười nói: "Em đâu phải trẻ con, chị nấu cho em món đậu que xào cà tím là coi như là thù lao nhé."
"Được nha, đợi anh hai chị về em bảo anh ấy mang cái túi lưới này ra chợ trả người ta nha."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-432.html.]
"Biết rồi."
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Khanh Khanh trở về bếp, rửa sạch hai con cua lớn, đặt một cái lồng hấp vào nồi lớn, lót vài lát gừng rồi cầm một con cua hoàng đế lên đặt vào nồi hấp.
Nồi chỉ đủ chứa một con.
Cô đập hai quả trứng vào hai cái chén sứ, đánh đều rồi thêm muối và nước ấm, đặt vào khe hở giữa các cái càng cua, đậy nắp lại hấp chung với nhau.
Con cua còn lại, cô dùng d.a.o chặt thành từng khúc, cắt thêm một ít gừng sợi và ớt để chuẩn bị xào, may mà trong nhà còn chút tương ớt, đủ để làm món này đậm vị.
Món đậu que xào cà tím mà Tiêu Tiêu yêu cầu không thể thiếu, cô cho đậu que và cà tím vào dầu nóng để chiên sơ qua, vớt ra để ráo dầu.
Cô dùng dầu còn lại phi thơm tỏi, vốn định cho thêm chút ớt khô, chợt nhớ rằng Tiêu Tiêu không ăn được cay nên thôi.
Thêm muối và xì dầu, tắt bếp, thêm hành lá thái nhỏ vào, trộn đều và dọn ra đĩa.
Cua hoàng đế trong nồi hấp cũng sắp chín rồi, bếp này dùng than củi, cô lấy hai chiếc khăn ướt nhấc nồi đặt xuống đất, sau đó đổ đầy nước vào ấm, đặt lên bếp đun sôi.
Tính toán lại, đã có ba món rồi, cô lấy ra một ít cà chua nhỏ, cắt thành hạt lựu nấu một tô canh trứng cà chua.
Ông Tần đã lớn tuổi thích ăn cơm chan canh.
Cô tiếp tục cắt thêm một quả dưa chuột, xào ít thịt ba chỉ với loại ớt không cay, ngẩng đầu nhìn thời gian, đã mười hai giờ hai mươi lăm phút.
Năm món ăn mặn và một món canh, ăn không hết thì để tối ăn tiếp.
Ông Tần và Thẩm Tuy cùng lúc bước vào cửa lúc mười hai giờ rưỡi.
Tiêu Tiêu không chỉ cạo sạch vảy cá mà còn lấy cả ruột và bong bóng cá ra, hỏi Cố Khanh Khanh: "Có lấy không?"
"Có chứ." Cố Khanh Khanh liếc nhìn chậu cá đầy trong sân: "Tối nay làm món cá hầm cay, trưa nay chị quên mất. Lát nữa anh hai về bảo ảnh đi trả cái túi lưới thì tiện thể xem chợ còn bán giá đậu nành không? Em thích ăn giá đậu nàng hay giá đỗ xanh?"
"Giá đậu nành." Tiêu Tiêu rửa tay sạch sẽ, dọn dẹp vảy cá trong sân: "Cá này có thể ướp rồi, chị muốn giữ con nào để tối nấu? Em lấy ra cho chị đỡ bóc tay vào dơ."
"Con này." Cố Khanh Khanh chỉ vào một con không to không nhỏ, trong lòng ngạc nhiên vì sự tinh tế của Tiêu Tiêu.
Trước đây cô tưởng rằng Tiêu Tiêu cũng như mình, vô tư không ngờ người vô tư mà lại tinh tế vô cùng.
Tiêu Tiêu cầm một tay, nhấc con cá mà Cố Khanh Khanh chỉ lên, rồi thả vào chậu nhỏ bên cạnh, cùng với ruột và bong bóng cá, mang vào bếp.
Khi cô đã rửa tay sạch sẽ, các món ăn lần lượt được dọn lên bàn, ở nhà có bạn nên Sở Uyên gấp gáp quay về ăn trưa.
Cả một bàn đầy người, Sở Uyên rất thích không khí nhộn nhịp như thế này, may mà thằng con trai cưới được một người vợ tốt, nếu không trong nhà cứ mãi lạnh lẽo, ông cũng phải ăn nhà ăn mỗi ngày.